Thứ Năm, 24 tháng 3, 2016

ĐĐVU 11 / THƠ / Huỳnh Văn Mười / Nguyễn Quốc Huân

THEO DÒNG
Mai người về cố quận?
Hiu hắt bờ sông xa
Lòng thuyền vương sợi tóc
Một người đã đi qua
Mắt nai ngày xa mẹ
Lạc giữa rừng hoang vu
Bão đời xô mấy nỗi
Gót chân mòn lãng du
Rừng mấy mùa trút lá
Gió mấy mùa bão giăng
Nai về bên suối cũ
Bóng ngã dài đêm trăng
Bàn tay chia mấy ngón
Sông chia mấy nhánh đời
Thuyền xuôi về một hướng
Ta xuôi về một nơi.

HUỲNH VĂN MƯỜI

*

CÁT TRẮNG
Rồi mai mốt em lại về An Hải
Ghé bờ dương vọc cát trắng ngày xưa
Nghe sóng vỗ lật từng trang giấy cũ
Tóc phù sa gội trắng đã bao mùa
Ta chỉ tiếc chẳng được làm thi sĩ
Úp mặt vào cát trắng ngỡ lưng mây
Ôm triền dốc xoãi mình rau muống biển
Đếm dấu chân còng gió gởi qua ngày
Vẫn cát trắng, và em, và kỷ niệm
Chảy nôn nao qua nửa cuộc đời mình
Đã đuối sức giữa vòng quay năm tháng
Chỉ còn em và cát vẫn nguyên trinh
Rồi mai mốt em lại về An Hải
Gởi giùm ta một sắc cát ngày sau
Từng hạt ấy đã gieo mầm vĩnh cửu
Dẫu nắng mưa thầm lặng nở muôn màu.

HUỲNH VĂN MƯỜI

*

RỒI
Rồi cha, rồi mẹ, rồi mình
Rồi bụi lem luốc một linh hồn đầy
Rồi trời, rồi gió, rồi mây
Rồi khuôn nhật nguyệt trên tay rã rời
Rồi thương, rồi khóc, rồi cười
Rồi đất bó lại cho người chiếu manh
Rồi vàng, rồi đỏ, rồi xanh
Rồi con chim khóc trên cành nhân gian
Rồi địa ngục, rồi thiên đàng
Rồi hai con mắt bàng hoàng tử sinh
Rồi tìm trong chốn lặng thinh
Rồi ba nghìn cõi biết mình về đâu.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Thánh thất Nam Trung Hòa, Quảng Nam
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài

*


TRƯỚC TƯỢNG GỖ LŨA
Ngỡ rằng đồ bỏ đi rồi
May ra nhóm lửa đun sôi ấm trà
Từ trong gốc rễ vọt ra
Bỗng sang trọng giữa chợ hoa phố phường
Khen ai con mắt tinh tường
Thổi vào rã mục một hồn vía riêng
Thế nằm, thế đứng, thế nghiêng
Cõi người hay cõi thiên nhiên sần sùi
Lặng thinh là của đất trời
Ngu ngơ là cái của tôi so bì
Trông gà hóa cuốc có khi
Quanh tôi gỗ lũa đang di động người.[1]
NGUYỄN QUỐC HUÂN
Hội Thánh Truyền Giáo





[1] Gỗ lũa là phần lõi cây cứng nhất còn sót lại sau khi cây chết khô. Qua năm tháng bị thiên nhiên bào mòn, gỗ lũa có hình dáng rất khác nhau, nghệ nhân khéo tay chỉnh sửa đôi chút thì trở thành tác phẩm trang trí mỹ thuật. [Văn Uyển chú]