Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016

ĐĐVU 11 / NĂM BÀI THƠ

LUÂN HỒI
Trèo lên triền dốc hỏi cây:
Bao nhiêu lá rụng đã dày gót chân?
Thưa rằng: Muôn nỗi trần thân
Lá rơi lại mọc dưới sân luân hồi.
Nhẹ nhàng hỏi vạt mây trôi:
Thác ghềnh đêm có vọng lời đại dương?
Thưa: Mây giong ruổi dặm trường
Tự nguồn nước đổ về phương sóng ngàn.
Nôn nao hỏi giọt trăng vàng:
Xiêm y mấy lớp, dung nhan mấy mùa?
Thưa rằng: Nguyệt tự ngàn xưa
Hết đầy lại khuyết cho vừa truân chiên.
Lặng thầm hỏi gió tịch nhiên:
Thân ta liệu bước ra miền vần xoay?
Rằng: Khua sạch bụi chốn nầy
Thân tâm thanh tịnh, hiển bày chân như.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Thánh thất Nam Trung Hòa
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài

*

LÒNG QUÊ
Thương sao nhánh cỏ bên đường
Nắng phôi pha lắm để sương sững sờ
Đêm nghe sóng lạnh vỗ bờ
Mà xưa tôi ngỡ sông hờ hững trôi
Xa quê từ rất lâu rồi
Thuở em chưa biết nói lời trau tria
Chưa mòn mỏi đợi chân khuya
Trở về dặm vắng rẽ chia tấc lòng
Thương sao chiếc lá chiều đông
Khẽ khàng rơi giữa mênh mông đất trời
Ngắm nhìn mây trắng đầy vơi
Tôi yêu biết mấy con người chân quê.
TRẦN DÃ SƠN (5-2014)
*
THƯƠNG AI
Tuổi Đạo trăm năm gần đến độ
Thăng trầm tan hợp giữa phong ba
Nhen lên ngọn lửa tình huynh đệ
Có phải riêng gì một Mẹ Cha.
Thương ai từ mũi Cà Mau ấy
Đến tận Hà thành đất thủ đô
Vì Đạo vì Thầy kham nhẫn lắm
Giữ cho sắc áo khỏi lem mờ.
Thương ai xẻ núi gầy cơ nghiệp
Của Đấng Cha Lành đã phó trao
Sỏi đá xây thành bao thánh thể
Trung Nam một cõi chí hùng cao.
Thương ai lặn lội khắp ba miền
Vun cội hiệp hòa nhánh kết liên
Kỳ vọng trăm năm về một mối
Cao Đài Đại Đạo mới bình yên.
HUYỀN CHƠN[2] (Hội Thánh CĐ Tiên Thiên)
*
BIỂN GỌI
Biển chiều nay xao xác gọi tên ai
Xanh như thể đã ngàn năm không gặp
Gió như thể cấu cào lên bờ cát
Sóng cô đơn vỗ rát mặt phong trần
Mây đi đâu dằng dặc bóng tình nhân
Người ở đâu mà không về với biển
Con thuyền nhỏ lắt lay buồm, khản tiếng
Giữa muôn trùng lặng lẽ đá ngầm đau
Có hẹn gì sao biển cứ nông sâu
Giọt nước mặn cuốn mòn đêm thao thức
Xô bờ đá hốc hờm thêm đau nhức
Muống biển lan thăm thẳm dấu chân còng
Hàng dương xưa đã cỗi nhánh long đong
Cúi mặt xuống lưng chiều vi vút gió
Năm tháng cũ sâu hằn trên thảm cỏ
Con thuyền nào neo được bến ngày xưa?
HUỲNH VĂN MƯỜI
Thánh thất Nam Trung Hòa
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài

*

XIN THƠ
Giữa thời kinh tế thị trường
Chạy theo tốc độ còn đường nào ngơi.
Để yên vài khắc thảnh thơi
Ngắm nhìn cảnh vật dưới trời mênh mông.
Người đời ngày tối ruổi giong
Lo phương sinh kế hỏi lòng nào mơ?
Mơ chi suối nhạc dòng thơ
Trên trăng dưới nước cậy nhờ được đâu!
Thế nhưng có kẻ mày râu
Xúi “mèo” đi kiếm vài câu thơ thần.[1]
“Mèo” rằng không gặp tao nhân
Thôi đành một tiếng ân cần: Xin thơ! [2]
Mấy ai trong chốn trần nhơ
Chút mong hội ngộ nàng thơ vô hình.
Bởi thơ chở nặng chữ tình
Tình non tình nước lại tình đạo tâm.
Thơ gieo từng hạt dư âm
Vào lòng tri kỷ ngàn năm vẫn còn.
Thơ như tiếng quốc đầu non
Gọi hồn linh tử mau chơn qua bờ.
Phải chăng là ý “xin thơ”?
HUYỀN CHƠN



[1] Lời tục nói  Xúi mèo ăn… (Đây là nhà thơ ghẹo kẻ xin thơ!)
[2] Ngày 05-6-2014, Văn Uyển gởi thư tới hiền huynh Huyền Chơn để “xin thơ”. Hiền huynh “Thấy hai chữ xin thơ hơi ngồ ngộ, bèn chớp lấy làm đề” và liền gởi cho bài Xin Thơ, rồi thừa hứng làm thêm bài Thương Ai. Cảm tạ hiền huynh.