Con
hẹn mùa xuân về thăm quê mẹ
Thăm lại
vườn xưa, thăm mái tranh nghèo
Nhưng mẹ
đâu rồi, con về buồn thế
Sông nước
Trường Giang gờn gợn nhìn theo.
Nhà
cũ không còn, nền hoang cỏ mọc
Ai bảo
trăm năm mới có đổi dời
Con nhìn
lại mình đã hai thứ tóc
Chỉ có
tình quê hôm sớm chẳng dời.
Có
phải yêu thương nên người có đạo
Nếu mất
niềm tin đời chỉ hận thù
Mẹ đã cho
con biết bao hoài bão
Còn lại
trong con lời mẹ hát ru.
Còn
lại trong con lời quê mộc mạc
Mà vẫn
thăng hoa thành tiếng tơ lòng
Con yêu
quê hương tình yêu chất phác
Như yêu
Đạo Thầy, yêu cả non sông.
Chưa
lại quê xưa mà lòng đã gởi
Thì có sá
chi mưa nắng bão bùng
Dẫu tháng
năm qua đường xa vời vợi
Con biết
khi về mẹ vẫn bao dung.
TRẦN DÃ SƠN
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài
NỬA NGÀY Ở HẠ LONG
Từ trong lòng biển mọc lên
Mải vui với sóng, núi quên lặn về
Có người bơi giữa tỉnh mê
Ngút trông biển biếc, thầm nghe đá
mòn
Non trong nước, nước trong non
Long tong thạch nhũ mà trùng trùng
khơi
Người xưa chắc cũng vậy thôi
Câu thơ ném đụng vòm trời... vọng âm
Soi vào ánh ướt mạch ngầm
Tự nhiên thấy cả triệu năm cũng gần
Hạ Long
Hạ Long
Hạ Long
Hình hài nương cái rỗng không
Mà đầy.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài