Tôi tốt nghiệp kỹ sư, và thích học vẽ
thêm. Nhưng ba tôi chỉ mong tôi học Đạo. Ba là một văn tài nổi danh, sách ba
viết về Đạo được nhiều người đọc say sưa. Nhưng dù bao lần ba đem những bài
viết tâm đắc đưa trước mặt, tôi vẫn thật tình không muốn đọc. Những lời dạy Đạo
của ba tràn bữa cơm, ngập những lúc trò chuyện, khiến tôi mệt mỏi vì thừa mứa.
Khi học vẽ, tôi được biết màu đẹp nhất trong tranh không được dùng nhiều, vì sẽ
không quý nữa. Nếu kim cương mà đầy đường thì hơn gì sỏi đá. Phải chi ba tôi
biết được điều này…
Rồi ba bệnh nặng, hai tháng sau thì
mất. Trong lúc sắp xếp đồ đạc của ba để liệm, tôi bắt gặp một phong bì ghi tên
tôi. Trong thư, ba viết:
“Ba
viết sách cho nhơn sanh, nhưng nhơn sanh ba mong mỏi nhất là con. Những điều ba
viết được ra còn ít so với ước muốn phụng sự mông mênh. Từ nay, ba không còn
viết sách thêm nữa, con hãy xem những gì ba làm được là ít lắm để quý trọng và
đọc nó…”
Những dòng thư còn lại của ba, tôi
đọc trong sụt sùi nước mắt.
TRẦN MỘC THÔN
21-02-2014
CHIẾC ÁO THỜI GIAN
Khoác đi ta chiếc áo thời gian
Để thêm nhớ đường thiên nhai không đợi
Ngày mai thoát căn nhà đời chật chội
Bước trên thời gian
Ta về cuối vô cùng
Đã lâu rồi giũ chiếc chiếu đỉnh chung
Phơi tấm áo tình nhân cho ráo
Gấp thẳng lại trang lòng hờn giận
Giữa càn khôn thôi bận chuyện làm người
Khoác lên vai
Và trút xuống rong chơi
Chiếc áo lấm thời gian có chờ ai
Biết rằng sông mai rồi sẽ trôi rất chậm
Ta vẫn thuyền xin theo hết cuộc đời.
TỬ LA LAN
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo