Tuất thời, 14-02 Tân
Hợi (10-3-1971)
Thông
công: Bộ phận Hiệp Thiên Đài
Cơ Quan Phổ Thông Giáo
Lý Cao Đài Giáo Việt Nam .
HỘ Pháp PhẠm Công TẮc
(...)
Bần Đạo miễn lễ. Chư hiền đệ muội đồng an tọa.
Thấm
thoát đã mấy mươi năm rồi, cơ Đạo thăng trầm mấy lúc. Tiến thì cũng tiến rất
nhiều trên đường tạo lập thánh thể của Đức Chí Tôn [3] ở khắp mọi nơi cũng như hóa hoằng chánh pháp. Công lao vĩ đại ấy, sắc
diện huy hoàng nghiêm chỉnh của đạo luật pháp chánh ngày nay không phải ở Bần
Đạo hay ở các bậc Tiền Bối khai minh; trái lại, có được ngày hôm nay là nhờ ở
bàn tay của những hàng tín hữu từ Hậu Giang đến Tiền Giang, từ Bắc Trung Nam,
từ trong nước đến ngoài nước. Biết bao sự hy sinh tánh mạng, tài sản, tâm lực đã
mỏi mòn, đã đổ xuống tất cả để điểm tô cho các vùng thánh địa, tạo nên những
tiếng kinh trầm hùng, tiếng chuông u bổng ở từng thánh thất, thánh tịnh. Giá
trị có được ngày nay không do ở một bàn tay nào hay một khối óc nào mà làm nên
được. Cái có được ở đây là do mọi người trong Đại Đạo.
Bần Đạo nhắc ở đây để
thấm thía chính mình và cũng để cho bậc được gọi là lãnh đạo, hướng đạo hiện
tại. Cái hiện hữu không ở một vĩ nhân mà là ở tất cả. Người lãnh đạo đừng ngủ
say trên trách vụ, đừng tưởng tượng rằng có mình cơ Đạo mới được thế. Tất cả
phải đồng nghĩ là những viên gạch xây dựng nên lâu đài chơn lý, tất cả tim óc
và đức tin sẽ chạm khắc những nét uy nghi nên Đạo chói lọi. Những sự lầm lỗi từ
xưa đến nay phần nhiều là do bậc hướng đạo. Con thuyền bị đắm là do người lái sẩy
tay. Hành khách và vật dụng trong xe đều trao phó cho người lái xe. Người hướng
đạo có trọng trách hướng dẫn nhơn sanh cũng thế. Đừng quên dặn lòng từng giây từng
phút. Đừng mỉm cười trên trách vụ của mình hay dỗ giấc nồng
trên chiếc ghế chức sắc vị ngôi. Bậc hướng đạo chơn chánh không hãnh diện với chức vụ của mình, mà chỉ lo không làm tròn dù
việc nhỏ hay to. Còn phân chia nhánh nhóc là chưa đến gốc của sự kiện. Cái quan
trọng hữu thể còn xa vời vợi.
Cuộc thế ngày nay cũng
thế. Phân hóa và phân tranh là căn bịnh trầm trọng đã làm điên đảo cuộc đời và
cơ Đạo cũng không tránh khỏi. Tiến thì dầu thế nào cũng bảo rằng tiến, nhưng
hãy thử nhìn kỹ nền Đại Đạo ngày nay quá ư là chậm do hậu quả của sự phân chia.
Thánh ngôn đã nói: Đạo là
tâm linh, thiên đàng là tri năng. Chư hiền hãy
sáng suốt để tự giác ngộ, để tiến bộ hoàn hảo trên sinh hoạt tương quan.
Đã bước vào cõi siêu lạc,[4] Bần Đạo tưởng hẳn đã dứt bỏ được bụi trần với nỗi lòng thế sự bao năm; ngờ
đâu sứ mạng mong mỏi chưa tròn, chỉ còn nhờ các bàn tay, các khối óc của đàn em
tiếp nối thực hiện. Cái mong muốn của Bần Đạo ắt hẳn cũng
là cái mong muốn của các em, của những người đã tự nguyện với lòng hy sinh một
kiếp người cho chơn lý, cho nhơn loại đã chịu hy sinh làm cây đà dựng thành cầu
vượt qua biển khổ, chịu khom mình xuống làm từng viên sỏi đá lấp đầy con đường
dẫn đến sự an lạc cho nhơn sanh.
Người xưa hằng nói: Những
tâm hồn cao cả sẽ gặp nhau. Hỡi những ai dám làm người tầm thường nhất trong sứ
mạng phi thường nhất, Bần Đạo nghĩ những người ấy sẽ gặp nhau và sẽ gặp Bần Đạo.
Hoa mai nào mà không trổ ở mùa Đông, người sứ mạng cứu thế nào mà không trổ mặt
ở lúc thế sự loạn ly, nhân tâm thất tán.
Hãy khêu tỏ ngọn đuốc tâm
đăng sẽ thấy mình và thấy người. Có thấy được mình mới mong thấy được người; có
thấy được người thì có gì không thực hiện được. Cái nhục to tát nhứt là lòng
tham và sự ngu muội của tâm linh. Cái nhục mà đau đớn hơn hết là tình linh sơn
cốt nhục [5] mà tự cắt tay nhau cho
thành người tàn phế.
Đạo có sáng chói ở mọi
người thì xã hội đời mới an lạc. Đứng dưới mái thánh đường uy nghiêm, đọc thuộc
làu từ câu văn đạo luật thánh ngôn cũng chưa chắc đã hiểu trọn vẹn Cao Đài chủ
nghĩa. Câu văn chỉ là hình thức phương tiện vẽ nên chơn lý đạo pháp chớ không
là đạo pháp. Thánh đường ngoại thể đã huy hoàng thì thánh đường nội tâm phải
sáng chói. Có như vậy mới mong con cái của Đức Chí Tôn tránh khỏi cảnh no lòng
với những tấm thực đơn.[6]
Thế cuộc đã mở màn, cơ
Trời đang vận chuyển. Giờ đây Bần Đạo muốn nói với chư hiền là đừng nghĩ tới,
đừng bàn tới cái gì của phân hóa, cái gì của thống nhứt, duy nhứt hay hiệp nhứt
nữa, mà phải chấp nhận tất cả. Bao nhiêu kinh nghiệm đã thấy rồi, giờ hãy gác lại một bên và không mong mỏi với niềm tin chơn chất đã
có, đã hình thành ở buổi đầu khai Đạo.
Nơi đây, Bần Đạo muốn nói
đến Hội Đồng Hướng Đạo Cao Đài mà
Đức Chí Tôn đã phán dạy.[7] Muốn nối những sợi dây
bền chặt lại thành một sợi dây dài cứu thế, chư hiền có sứ mạng hướng đạo con
cái của Đức Chí Tôn hãy ngồi lại với nhau, hãy siết chặt tay nhau, tìm những
giải pháp, những phương thức để làm một lối về cho tất cả con cái của Đức Chí
Tôn.
Về đâu cho người đạo trở
về quyền pháp đạo? cho vạn linh về hiệp Đấng Chí Linh? Ngọn đèn chơn lý sẽ soi
rọi khắp màn đêm trên thế giới. Các cái hòa bình giả tạo không còn diễn xuất
nữa.
Đây là những lời tâm
huyết của Bần Đạo gởi lại cho các em. (…)
Bần Đạo ban ơn lành tất
cả các em đại diện Hội Thánh, thánh thất, thánh tịnh các nơi về dự lễ hôm nay.
Hẹn sẽ còn gặp lại khi sau. Thăng.
[3] Thánh
thể của Đức Chí Tôn: Các thánh thất, thánh tịnh, thánh sở Cao Đài.
[5] Cốt nhục 骨肉: Xương và thịt; nghĩa bóng là chí thân, vô cùng thân thiết, như người ruột
thịt. Tình linh sơn cốt nhục 靈山骨肉之情: Tình anh chị
em đồng Đạo, đồng Thầy, cùng là con cái của Đức Chí Tôn.
[6] No lòng với những tấm thực
đơn: Tức là ăn bánh vẽ, chỉ có được những huyễn ảo giả
hình, không hưởng được giá trị thật sự mầu nhiệm của Đạo Pháp.
[7] Đức
Chí Tôn giáng dạy tại thánh thất Nam Thành ngày 01-01 Tân Hợi (27-01-1971): “Kế đến, các con lãnh đạo, hướng đạo của các
chi phái hãy bắt tay nhau, cùng kết hợp lại thành một Hội Đồng Hướng Đạo trong Tam
Kỳ Phổ Độ.” Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo, Thánh Giáo Sưu Tập Năm Canh Tuất - Tân Hợi (1970-1971). Hà Nội: Nxb Tôn Giáo 2011, tr. 174.
Huệ Khải chú thích (12-3-2014)
*
SUY NIỆM
Đức
Phạm Hộ Pháp nhắn nhủ: “Đây là những lời
tâm huyết của Bần Đạo gởi lại cho các em.” Hướng về một trăm năm đạo Cao
Đài, chúng ta hãy suy tư, chiêm nghiệm bảy trọng điểm trong lời dạy của Đức Hộ
Pháp như sau:
1. Người lãnh đạo đừng ngủ say trên trách vụ,
đừng tưởng tượng rằng có mình cơ Đạo mới được thế.
2. Bậc hướng đạo chơn chánh không hãnh diện với
chức vụ của mình, mà chỉ lo không làm tròn dù việc nhỏ hay to.
3. Hoa mai nào mà không trổ ở mùa Đông, người
sứ mạng cứu thế nào mà không trổ mặt ở lúc thế sự loạn ly, nhân tâm thất tán.
4. Cái nhục to tát nhứt là lòng tham và sự ngu
muội của tâm linh. Cái nhục mà đau đớn hơn hết là tình linh sơn cốt nhục mà tự
cắt tay nhau cho thành người tàn phế.
5. Thánh đường ngoại thể đã huy hoàng thì thánh
đường nội tâm phải sáng chói. Có như vậy mới mong con cái của Đức Chí Tôn tránh
khỏi cảnh no lòng với những tấm thực đơn.
6. Bần Đạo muốn nói đến Hội Đồng Hướng Đạo Cao Đài mà Đức Chí Tôn đã phán dạy.
7. Muốn nối những sợi dây bền chặt lại thành
một sợi dây dài cứu thế, chư hiền có sứ mạng hướng đạo con cái của Đức Chí Tôn
hãy ngồi lại với nhau, hãy siết chặt tay nhau, tìm những giải pháp, những
phương thức để làm một lối về cho tất cả con cái của Đức Chí Tôn.
VĂN UYỂN