THẮM TÌNH XỨ ĐẠO CAO NGUYÊN
Mùa
nầy cao nguyên có sương giăng không anh
Có hoa cà phê thơm hương
lành
Có gió rao rao cài mưa
lất phất
Có từng đoàn áo trắng
bước thong dong?
Tôi
nhớ ngày xưa với dinh điền lập ấp
Lũ lượt bao người du nhập
mưu sinh
Từng mảnh đất hoang, hoa
trái nên hình
Từng vùng đá sỏi biến
thành khoai sắn.
Người
Đạo ta luôn dạn dày mưa nắng
Nhưng sớm chiều vẫn vang
vọng tiếng kinh
Vẫn chăm lo tạo dựng
Thánh hình
Vừa ngoại tại và cả trong
nội tại.
Năm
tháng gian nan qua bao thời đại
TRUNG HÒA ơi! Nay đã định
vị rồi
Đã huy hoàng Thánh thể an
ngôi
Cờ Đại Đạo được tung bay
lồng lộng.
Giữa
đất trời Tây Nguyên cao rộng
Ngôi Tam Đài sừng sững
nét Thiên nhan
Vang dội tiếng chuông mở
lối Thiên Đàng
Cho nhân thế hướng chung
về nguồn cội.
PHẠM VĂN LIÊM
*
MAI VỀ
Mai về gối lại
áo nâu
Nếm mồ
hôi cũ mà đau xót mùa
Nghìn
đời mấy nỗi được thua
Oằn lưng
cõng suốt nắng mưa qua đồng
Mai về vọc cát bãi sông
Nằm nghe
con nước lên ròng giữa cơn
Tiếng khuya
sóng vỗ chập chờn
Lở bồi
chìm khuất tiếng hờn đêm trơi
Mai về giặt áo giếng khơi
Vắt cho
khô kiệt những lời bể dâu
Phơi cho
bạc trắng dãi dầu
Tóc xanh
lại mướt mái đầu sau xưa
Mai về − mai người về chưa?
Tôi đi
qua hết cơn mưa ngày nào
Rơm vàng
níu gót xôn xao
Rằng
người năm cũ đến bao giờ về?
HUỲNH VĂN MƯỜI
*
NGUỒN
Vô tình
Như
nắng, như mưa,
Như
tranh vân cẩu gió lùa trên không.
Vô tình
Lá
đổ dòng sông,
Bộc
lưu trần hải,* mênh mông cơ cầu.
Sinh tồn,
hoại diệt
là
đâu?
Nước
ơi sao mãi bể dâu trăm miền?
Chợt nhìn
lá
ngược nguồn thiêng,
Sóng
xô, nước đẩy
Đào
nguyên quay về.
ĐỒNG NGUYÊN
thánh thất Trung Dương
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài
* Bộc lưu 瀑流: Nước tuôn
mạnh như thác lũ.
Trần hải 塵海: Biển trần, biển đời. [Văn Uyển chú]