Thánh tịnh Ngọc Minh Đài, Tuất thời, 29-12 Bính Ngọ
(08-02-1967)
TIẾP ĐIỂN
THI
CAO thấp hơn thua một nước cờ
TRIỀU suy kẻ sĩ há làm ngơ
PHÁT ngôn chẳng ngại ai thương ghét
CAO TRIỀU
PHÁT
Một hãnh diện cho các hàng tiền bối Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ có
dịp giúp Thầy giáo đạo lập công, và cũng là duyên nghiệp liên hệ buổi sinh thời
phải xử sự cho xong. Tệ Huynh mời liệt vị và toàn thể hiền đệ, hiền muội an tọa
để luận đàm đạo sự.
Tệ Huynh giáng đàn hôm nay, mừng mừng tủi tủi, lòng băn khoăn
dạt dào. Tủi là nhìn lại quãng đường hành đạo năm xưa,
những cố hữu [4] chung thuyền kẻ còn
người mất, sự nghiệp đạo vẫn tiến nhưng còn dang dở. Mừng là mừng được thấy còn
sống sót một số cộng sự năm xưa, nay vẫn còn lăn lóc với sứ mạng cao cả được
Thiêng Liêng trao phó. Mặc dầu thời cuộc đổi thay, bổng trầm lắm lúc, khảo thí
liên miên, từ vật chất đến tinh thần cũng như tình cảm, nhưng các bạn ấy đã cố
gắng hy sinh, chịu đựng, vượt qua những nỗi khó khăn, nhờ đó mới kiên trì hiện
diện đến ngày nay.
(…)
Tuy rằng thời cuộc đổi thay, lắm lúc đổi chủ bao phen, sử đạo
trên bốn mươi thu [6] đã đóng góp rất nhiều
với đời và với các triều đại, từ vật chất đến tinh thần cũng như sinh mạng,
nhưng luôn luôn giữ vai trò đạo đức cách mạng, vẫn giữ được lòng trinh trắng
thuần túy đạo đức. Nhờ đó mà trải bao phen thăng trầm bĩ thới,[7] sinh mạng tài sản của
đồng đạo bất cứ ở vùng nào trên đất nước Việt Nam vẫn được bảo tồn, mặc dầu có
một vài địa phương vì cộng nghiệp chúng sanh đành phải trả. Ngày nay, những
người còn giữ Đạo, phổ thông Đạo, hãy nhắm vào đường lối, mượn thế [8] để toan lo giác thế,[9] mà hành đạo cho trọn thỉ
trọn chung.[10]
Nhớ câu thánh ngôn năm
xưa:
Ngày sau làm chủ mới lạ kỳ.
Nhứt định ngày ấy sẽ đến và phải đến. Đến với dân tộc Việt
trên phương diện đạo lý và đạo đức. Bởi vậy, ngay từ bây giờ, những ai nặng
lòng vì ơn nước nghĩa dân thì lo phần đó; còn ai nặng lòng vì Đạo hãy chuẩn bị
ngay đường lối, chủ trương mạch lạc [13] để ngày ấy xương minh [14] chánh pháp, khỏi phải lọng cọng ngỡ ngàng khi thời cơ đã đến. Mà sự chuẩn bị ấy
không thể không có phong trào thanh thiếu niên. Do đó, Tệ Huynh hôm nay muốn đề
cao và lưu ý những người có trách nhiệm hãy quan tâm đến từng vấn đề một.
(…)
Trời có xuân hạ thu đông, cuộc thế có sanh trưởng thâu tàng,[15] mà
mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh ấm áp, trải qua mấy lúc đông thiên.[16] Còn trong một đời người, tuổi thanh niên là mùa xuân, là phát huy, là sáng tạo.
Do đó, thanh niên cần phải được vun quén, tổ chức, giáo dục, chăm sóc và thúc
phát mọi mặt. Người đi trước hãy dọn đường sửa lối cho kẻ theo sau, làm thế nào
khai thác những bẩm sinh,[17] những khả năng từ thuở thanh thiếu niên, vì thanh thiếu niên là những gì đang
chờ đợi kết quả ở tương lai.
Thanh thiếu niên không sống cái sống của riêng mình, không
làm cái làm của riêng mình, mà phải làm và phải sống cho đại chúng. Bất cứ một
gia đình, quốc gia, xã hội và nhân loại nào, dầu ở quá khứ, hiện tại hoặc vị
lai, phải ý thức và kỳ vọng [18] ở thanh thiếu niên; chẳng
khác nào cây, đem hột đi ương lên thân cây con, tùy sự chăm sóc, kết quả của
cây xấu hoặc tốt, phần lớn do chủ vườn chăm sóc.
Các em nhớ điều này: Những kết quả không phải thực kết ở ngày
mai mà phải thực hành sáng tạo ngay trong hiện tại. Hãy nhìn lại tiết đông
thiên mà nhận thấy mùa xuân là ấm áp, chớ đừng chôn mình trong tiết đông thiên
băng giá mà chết trước, không được hưởng tiết xuân sang.
Người đi trước là bậc đàn anh, cần phải sửa soạn xây dựng cho
đoàn sau những gì mình đã khai sáng. Những tánh ích kỷ độc tôn sẽ nhận chìm
tiến bộ. Nếu Sĩ Đạt Ta khi xưa nhập niết bàn ngay sau khi Người thành đạo thì
đâu được đời gọi là bực Thế Tôn.[19] Còn những khoa học thực nghiệm Tây phương nếu không truyền bá mãi mãi
thì đâu được chói lọi như ngày nay. Lời này các em cần ghi nhớ để hành đạo trong mùa
xuân đầy phấn khởi.
Hỡi các em! Các em phải nhận thức trách nhiệm của mình. Hãy
nhìn thẳng vào hoàn cảnh để cương quyết bắt tay vào việc hoằng giáo [20] độ
đời. Đời can qua [21] mới rõ tay bình định, lúc loạn ly mới xuất hiện nhân tài. Tu không phải chán
đời ẩn dật, tu bắt buộc phải mạnh dạn đi vào đời. Chỗ nào tối, người thanh
thiếu niên Phổ Thông Giáo Lý thắp ngọn đuốc sáng. Chỗ nào hầm hố chông gai, có
người thanh thiếu niên Phổ Thông Giáo Lý kiêu dũng đem đạo đức đến san bằng.
Chỗ nào lạnh lùng băng giá, người thanh thiếu niên Phổ Thông Giáo Lý đem tình
thương Thượng Đế đến sưởi hâm ấm áp. Chỗ nào nóng bức, có người thanh thiếu
niên Phổ Thông Giáo Lý đem tình nhân loại đến dập tắt dịu dàng. Cái bổn phận
thiêng liêng đó người thanh thiếu niên Phổ Thông Giáo Lý không thể từ chối
được.
Mục đích như thế mà phương tiện là gì? Khí giới để đạt thành
là chi? Chỉ có các em và các em. Ta không bảo các em chinh phục thiên hạ, mà
bảo các em tự thắng các em và phục vụ cho thiên hạ. Hãy lấy niềm vui khi làm
cho kẻ khác. Hãy lấy làm hãnh diện khi xả thân cho tha nhân.[22] Không ai có thể bắt kẻ khác làm cho mình; tốt hơn hết là mình làm cho
kẻ khác. Người
thanh thiếu niên hãy tràn ngập hoan lạc trong sự cao thượng. Phương châm duy nhất
cho các em là liên kết tự kiểm và nhận phê trong tinh thần hành động duy tiến.[23]
Mùa xuân lại đến đây, các em hãy vui vẻ lên. Vui để biết rằng
mình không là thừa trong tập thể nhân loại. Vui để biết rằng tương lai phải do
chính mình sắp đặt. Các bậc đàn anh của các em đã đi qua rồi trên con đường
phục vụ cho sự miên viễn [24] của lịch sử, thì hiện trong cơ Đạo ngày nay, những cái ước vọng và hùng khí của
thời thanh xuân nhường lại cho tất cả các em. Bất cứ trên cương lãnh [25] nào, các em cũng bắt buộc ý thức cái bổn phận cao cả của người được tiếp nối,
của người được giao phó, của người được đặt niềm tin trên viễn đồ [26] thái bình cực lạc.
Tất cả những lời nói hôm nay mang đến các em hiện diện, khiếm
diện [27] hay bất cứ hiện hữu chốn
nào ước ao của Ta là đánh thức các em trong mùa xuân này trước khi nắng hạ mưa
thu đến với các em, ngõ hầu [28] các em diễn bày tư tưởng,
tình cảm và hành động của mình chân thực, làm những việc đáng làm trong năm
mới.
THI
Mở cửa trần gian rước Chúa Xuân
Đem màu đạo lý vẽ canh tân [29]
Cho đời sớm thoát nơi đau khổ
Trả lại ngàn xưa đức Thánh Nhân.
THI BÀI
1. Đức Thánh Nhân cõi trần xây dựng
Nguồn lý chơn điểm nhuận khắp nơi
Thưởng xuân biết được lòng Trời
Ngày xuân đến với mọi người vui xuân.
Đông vừa tàn hớn hở xuân sang
Vẽ vời cảnh vật huy hoàng
Bỏ cơn nắng hạ đông tàn thiết tha.
Xuân đến cùng chủng tộc nhân sinh
Đề thơ gởi gắm chút tình
Nỗi đời nỗi Đạo nỗi mình với xuân.
4. Mảnh đất Việt nền nhân xây tạo
Mầm lý chơn Đại Đạo gieo trồng
Vận hành Nam
Bắc Tây Đông
Lập đời thánh đức đại đồng âu ca.[32]
5. Cùng Tạo Hóa chan hòa mưa
móc [33]
Cùng nước non một góc chí linh [34]
Xuân ôi! Xuân có riêng tình
Loạn ly ba cõi, thái bình mấy châu!
6. Ruộng nhiều lúa thân trâu
nặng ách
Cảnh hoang vu mấy khách tới lui
Dầu cao lương cũng đượm mùi nô gia.[36]
7. Mây ảm đạm sông Hà vần vũ
Khói thê lương bến Cửu mịt mờ
Trông về cố quận như mơ
Tấm thân đặt trước ván cờ điêu linh.[37]
Quê hương đâu mấy cửa nhà
9. Thân cây ăn đã mòn lưỡi búa [41]
Xác tằm khô còn chứa nợ dâu
Mặc ai sớt mỡ chia dầu
Dạ thưa không khỏi, cúi đầu chẳng yên.
10. Vốn tiện tặn bạc tiền sản nghiệp,
Chẳng ích gì cho kiếp lưu vong [42]
Trẻ thơ tay bế tay bồng,
11. Cũng đành chịu mà tranh sự sống
Dám đem thân lăn cõng nhà vàng
Chợ đời buôn dọc bán ngang
Triền miên trong kiếp đọa đày
13. Tưới nước mắt để vầng hoa nở
Bón tâm tình cho rỡ sắc hương
Chờ xuân trong cảnh đoạn trường [48]
14. Công tiền nhân chói ngời lịch sử
Dải non sông ngàn tứ muôn chung [50]
Hãy toan nối gót thư hùng [51]
Đừng gây chi việc não nùng ai bi.
Mượn hồn xuân vun tược quén chồi
Lẽ Trời sáng tỏ khắp nơi
Đạo Trời cứu vớt mọi người thế gian.
Hồn xuân là nối tiếp vạn linh [55]
Mùa xuân là ánh bình minh
Thanh niên tu sĩ hy sinh lên đường.
17. Cùng vui với tình thương trách nhiệm
Cùng tạo chung quan điểm tương lai
Vẫy vùng khỏi lưới trần ai [56]
Lập đời thánh đức, hưởng ngày Thuấn Nghiêu.[57]
18. Xuân xuân đến tỏ nhiều tâm
sự
Xuân xuân sang ai giữ ngày xuân
Cho toàn khắp cả thế nhân
Thưởng xuân cho đúng tinh thần thưởng xuân.
THI
Thưởng xuân mới biết Đạo là xuân
Xuân vẫn còn xuân, xuân bất tận
Là mùa thanh thiếu tạo nền nhân.
Tệ Huynh chúc các em thanh thiếu niên Phổ Thông Giáo Lý tràn
ngập ân huệ trên đường hành đạo.
Tệ Huynh sống còn ở ngày mai là do các em; và các em cũng sẽ
là điểm linh quang bất diệt của Thượng Đế, của Việt Nam .
Đã hết giờ. Tệ Huynh chào chư phận sự Cơ Quan Phổ Thông Giáo
Lý. Hẹn còn gặp lại khi sau. Thăng.
[38] Trường
đình 長亭: Ngày xưa bên Trung
Quốc cứ mười dặm đường lại dựng một nhà nghỉ chân cho người đi đường xa. Đây
cũng là nơi người ta chia tay khi tiễn chân nhau. Trường đình dùng trong thi ca
ám chỉ cảnh chia ly. Thi ca hay ghép trường
đình với tiếng trống, vì ngày xưa
trai tráng lên đường đi lính, phải theo tiếng trống giục giã làm hiệu lệnh tập
trung tại trường đình. Thánh Ngôn
Hiệp Tuyển: Chia
gương căn dặn buổi trường đình (Bát Nương xướng); Ình ình trống giục thảm trường đình (Quý Cao họa).
[39] Chinh
nhân 征人: Người đi xa (traveller on a long journey). Thơ Đào Uyên Minh (Đào Tiềm, bài Quy Khứ Lai Từ): Vấn chinh phu dĩ tiền lộ… 問征夫以前路 … (Hỏi khách đi đường về con đường
phía trước…). Người
đi lính xa nhà (garrison soldier).
Chinh phu 征夫: Cũng có hai nghĩa như chinh nhân. Chinh phụ 征婦 Người đàn bà có chồng đi lính xa nhà
(garrison soldier’s wife).
[46] Tang thương 桑滄: Nói
tắt từ thành ngữ thương hải [biến vi]
tang điền 滄海[變為]桑田: Biển
xanh biến thành ruộng dâu, ám chỉ biến cố (thay đổi lớn lao) ở đời; cùng nghĩa
với cuộc dâu biển hay biển dâu (life’s vicissitude). Khổ sở tiều tụy, tiêu điều (miserable). Câu thơ trong bài
dùng theo nghĩa thứ hai. Màu tang thương
chẳng chút lạt phai: Cảnh khổ sở tiêu điều vẫn không giảm bớt.
[50] Ngàn tứ muôn chung: Thiên tứ vạn chung 千駟萬鍾.
Tứ: Cỗ xe có bốn ngựa kéo; chung: Cái
dùng để đong thóc, bằng sáu hộc và bốn đấu; ngàn,
thiên, muôn, vạn đều có nghĩa là vô
số, rất nhiều. Ngàn cỗ xe bốn ngựa và mười ngàn thùng thóc là cách ám chỉ
sự giàu sang. Dải non sông ngàn tứ muôn chung: đất nước giàu đẹp.