Rất lâu, đã rất lâu rồi, tôi đau đáu trong lòng về cơ tận độ Kỳ Ba. Sứ
mệnh Đại Đạo to lớn như thế tại sao lại phải phân chi rẽ phái?! Trong Đạo chưa
hòa thì làm sao quy nguyên, hiệp nhất? Và chúng ta nói đại đồng với ai đây khi huynh
đệ trong nhà vẫn chưa thống nhất?
Tôi nhớ vào cuối năm 1972 tại Tòa Thánh Tây Ninh đã diễn ra một hội nghị giữa
các chi phái để bàn về thống nhất. Bấy giờ hầu hết quý đạo trưởng ở các chi
phái đều hoan hỷ… Nhưng sau đó không biết vì chiến tranh khốc liệt hay bởi những
lý do nào khác mà mọi việc rơi vào yên lặng.
Gần đây, đọc lại thánh giáo xưa và nhất là Đại Đạo Văn Uyển xuân Quý Tỵ,
tôi dần dần nhận thức thêm ít nhiều về những gì bấy lâu thắc mắc hay trăn trở.
Nhờ nắng mưa, ánh sáng và bóng tối, xuân hạ thu đông mà mọi vật sinh hóa.
Cây xanh đâm chồi nảy lộc lớn lên liên tục. Nhưng nếu chăm sóc cây và quan sát
kỹ ta sẽ thấy rằng chúng lớn lên từng giai đoạn, tuy liên tục nhưng vẫn có
những lúc chững lại ngơi nghỉ. Đứng lại không hẳn là đứng lại mà cũng có khi là
sắp sửa đi tới hay phát triển.
Tĩnh và động, âm và dương là hai mặt của một vấn đề hỗ tương biến dịch.
Cơ mầu nhiệm của Đạo tuy bất khả tư nghị nhưng có lẽ một phần nào đó cho phép người
tín đồ nhỏ bé như tôi suy hiểu như thế.
Đạo đi vào đời, mượn đời mượn người để quảng truyền chánh pháp, hẵn nhiên
đã mặc định tính vô thường. Nên “Cao Đài ứng
hóa theo lòng chúng sanh” để khế hợp với hoàn cảnh lịch sử, nhân tình âu cũng
là hữu lý.
Đã ngót chín mươi năm trôi qua, cơ Đạo thăng trầm với biết bao nhiêu đổi
dời. Nhưng lý Đạo, hoài bão và sứ mạng tận độ Thầy trao đàn con yêu vẫn còn đó,
vẫn tiềm tàng trong tâm tưởng mọi người tín đồ thương Thầy mến Đạo:
Lật lát đất thời gian
Hạt giống tận độ
Từ trái tim người tín đồ trở trăn
Vượt khó khăn nẩy mầm
Đơm cành, biếc lá
Và qua bao mùa đông giá
Nở hoa, thánh đường.
Chỉ còn mười hai năm nữa thì nền tân pháp Kỳ Ba sẽ chẵn tròn một trăm năm.
Ngày nối ngày trôi qua, mệnh sống mỗi một chúng ta đang thâu ngắn lại, như cá
sống trong môi trường mà nước mỗi ngày vơi dần… Chỉ nghĩ như vậy thôi mà lòng
tôi không thôi trăn trở. Trăn trở nghĩ về đường tu chính mình và nghĩ về cơ Đạo
tương lai.
Mơ ước khô héo ngày nao, thì nay xuân về phục sinh. Bản thân tôi nhỏ bé
chưa làm được gì, nhưng hãy cho phép tôi được quyền mơ ước; mơ ước quý chức sắc
lãnh đạo các chi phái cùng ngồi lại với nhau như năm xưa để bàn chuyện thống
nhất. Hòa hiệp là tiếng gọi thiêng liêng. Có thống nhất được, chắc chắn Đạo
chúng ta sẽ đủ nội lực nâng cao quyền pháp tận độ và không ngừng làm sáng danh
Thầy, rạng danh Đạo.
VÕ VĂN PHO
Thánh thất Trung Minh
26-02-2013