Thánh thất Bàu Sen
Tuất thời, 07-11 Tân Hợi (24-12-1971)
Bộ phận Hiệp Thiên Đài Cơ Quan Phổ thông Giáo Lý.
THI
Người còn có kẻ đã đi
đâu
Mà nước mà
non vẫn một màu
Dải đất năm xưa rừng dã thảo
Khung trời hiện tại
ngọn phi lao
Chở đầy cam lộ khi mưa
nhuận
Che mát nhơn sanh lúc
nắng xào
Về viếng hồ sen miền
thế đạo
Nào ai tri kỷ tỏ âm hao.
BẠCH LIÊN TIÊN TRƯỞNG
PHAN THANH
Tiên Huynh chào chư hướng đạo Thiên
ân. Chào các em lưỡng phái đàn tiền.
Hôm nay, ngày lễ liên giao hành đạo
của các em nơi thánh thất Bàu Sen, nhân dịp lễ Giáng Sinh Đức Da Tô Giáo Chủ.
Tiên Huynh trước hết vâng lịnh Tam Trấn Oai Nghiêm đến với các em để gởi lại
đôi lời về sự hành đạo của các em trong tinh thần khích lệ của một Tiền Bối đối
với người hiện hữu thế gian. Vậy Tiên Huynh miễn phép, các em đồng
đẳng an tọa.
. . .
Giờ này có
điển quang của Đức Thánh Linh đến. Chư hướng đạo và các em đồng thành tâm tiếp
điển. Tiên Huynh chào chung, giã từ.
THÁNH LINH TÔNG ĐỒ MATHIEU
Ta chào chung đàn nội.[1]
Vâng lịnh Đức
Da Tô Giáo Chủ,[2] Ta giáng đàn báo tin có Chúa ngự. Vậy đàn trung liệt vị [3] thành
tâm nghinh tiếp. Ta lui gót.
TIẾP ĐIỂN
DA TÔ GIÁO CHỦ - JÉSUS CHRIST
Ta mừng chư
Thiên mạng.[4] mừng chư hiền nam nữ. Giờ lành Ta
ngự bút chứng lễ Giáng Sinh trên toàn thế giới. Những tông đồ tại thế đang
hướng về Ta. Chư hiền nam nữ cũng đang hướng về Ta mà làm lễ. Ta ban ân cho
toàn thể loài người.
Ngày Ta xuống
thế gian tới nay gần ngót hai ngàn năm, nhưng
tinh thần Ta vẫn sống, hào quang Ta vẫn sáng, bởi những người biết tin kính và
giữ vẹn lời răn của Ta truyền phán từ Đức Chúa Cả muôn loài.
Chư hiền nam
nữ hãy tọa đàn [5] để
Ta nói vài dòng về sự bình an thật. Hãy mở ngõ
tâm hồn để mọi thành kiến nông nổi chui ra hầu tiếp nhận những âm vang trong
Tam Kỳ Phổ Độ như một mạc khải thánh ân.[6]
Hỡi những dân
tộc đang sống trên cùng một quả đất!
Hỡi những
người sứ mạng đang phụng sự trong cùng một Tam Kỳ Phổ Độ!
Hỡi chư hiền
nam nữ!
Sự bình an
thật mà Cha Ta đã ban cho, phần đông con người đã đánh mất, thật sự đã đánh
mất. Họa chăng còn chỉ là những sự bình an gượng ép giả tạo
bên ngoài, không đáng để làm sáng danh cái Đạo sống của Cha Ta vốn luân lưu
trong vũ trụ không thời,[8] vốn
tiềm mặc [9] trong
thâm cung vạn loại. Nếu chưa thấy, hãy nhìn thì sẽ thấy. Nếu chưa nghe, hãy
lắng sẽ được nghe.
Kìa những cứu
tinh trên vòm trời đêm
đông đã lặn, những âm vang hài đồng [10] trong
máng cỏ cũng không còn. Chỉ còn lại những bóng ma trơi nhơn tạo lập lòe từ hàng
bao thế kỷ đe dọa con người bởi những đau thương nối tiếp. Chỉ còn lại những tiếng gào thét của hận thù, của chết chóc phát ra từ
bãi tha ma vô nghĩa.
Đừng
bán rẻ giác quan cho vọng thức mà đi mua vui trên sự khổ sở của tha
nhân, đi vay mượn một mỹ từ tín ngưỡng để khuây khỏa nỗi sầu riêng. Những con
người sứ mạng không để bước chân tắc nghẽn trong những chặng đường đó. Hãy nỗ lực tiến lên trên đường bình an
thật. Hãy sống trọn vẹn bằng đức tin trung chính, đem sự an lạc về cho những
người anh em, chị em dưới tầm tay Thượng Đế. Vì cớ đã nhận nhìn Thượng Đế là
Đấng Cha chung duy nhất, thì tất nhiên những giống dân đen trắng đỏ vàng, cao
thấp lớn bé, lành dữ cũng đều là anh em với nhau. Hãy làm đẹp lòng Cha của các
ngươi ở trên trời.
Hỡi những anh
em nhân loại! Trách vụ này cao quý đến nỗi có lần Ta bảo:
Hãy thương kẻ nghịch và cầu nguyện bình an cho chúng nó.
Hỡi chư hiền
nam nữ! Cái hoang vắng đức tin của tâm đạo là mầm mống
bão tố trong hồn kẻ tu hành. Sự bình an đã mất.
Cái thái quá
của sự cuồng tín -
đồng với ta là phải, là thân; trái với ta là quấy, là sơ -
cũng là yếu tố gây nên sóng gió cho chiếc thuyền bê
vào [11] xoáy
nước. Sự bình an đã mất.
Cái tham vọng
làm thần tượng kiểu mẫu thiên hạ về giáo điều là một bức chắn sáng của tia chân
lý, bởi những toan tính cá nhân. Sự bình an đã mất.
Cái thiếu
thốn phương tiện ăn làm là một mối băn khoăn lo lắng cho người nghèo khó, khiến
không phát triển khả năng tiến hóa đồng đều trên đường đạo. Sự bình an đã mất.
Cái bảo thủ
ham mê trong sự thừa thãi vật
chất khiến con người trở thành máy móc vì trạng thái nơm nớp với lòng tham
không cùng. Sự bình an cũng đã mất.
Chư hiền là
những người đi tìm sự bình an thật về cho chính mình và cho anh em mình. Hãy
sáng suốt trên mọi chiều hướng thượng. Hãy hòa thuận với anh em. Cứ để luật tự
nhiên trôi qua, dù không đón chờ, cũng chẳng nên cản lối. Thái độ né tránh luật tự nhiên sẽ không ích lợi
gì đâu, mà còn khiến tâm linh thêm thiên lệch, khủng hoảng nữa là khác.
Chìa khóa
bình an chư hiền đang nắm. Cửa bình an không phải tự dưng mà mở. Hãy gõ lấy rồi sẽ được mở. Quả
thật, Ta đã từng bảo với đàn chiên như vậy.
PHÚ
Cơ tận thế bày ra kìa trước mắt,
Hỡi nhân loài có gieo rắc được tình thương.
Ngày tái lâm Cha Ta đã dọn sẵn Thiên Đường,
Đưa tất cả đàn chiên ngoan về đất Thánh.
Hằng nghìn mấy mùa đông nhiều giá lạnh,
Cùng một mùa đông Ta hân hạnh trước Cha Ta.
Đến thế gian đầy dẫy cảnh phong ba,
Đầy máu lửa
và đầy ma vương ác quỷ.
Hỡi dân tộc được chọn!
Đã có kẻ
noi gương Ta mà hy sinh, mà vong kỷ,
Hãy nối
chân nhìn Chúa Trời để chuẩn bị lập đời mai.
Lập cõi đời
không có quốc nạn, không thiên tai,
Không lửa
bỏng, không dầu sôi, không máu đổ.
Hồng Lạc ơi!
Ngày tận
thế cũng là ngày tận khổ,
Ta chiết
thân đến độ khắp nơi nơi.
Cha Ta dựng
đài cao, cao ngất tuyệt vời,
Và rúc
tiếng còi gọi tất cả con người trở về đất Thánh.
Bỏ mùa đông giá lạnh,
Đón ánh sáng yêu sinh.[12]
Việt Nam thanh bình!
Thế giới thanh bình!
Thôi, Ta đến trần gian với bao nhiêu
đó. Ta sẽ gặp lại chư sứ mạng, chư hiền nam nữ trong muôn thuở của Đại Đạo. Ta
ban ân chung toàn thể những đạo tâm lớn bé, ban ân tất cả con người biết tin
kính nơi Ta, trong đêm nay và mãi mãi, trong lúc bình an và những lúc loạn ly.
Mong cho tất cả nhận được sự bình an thật nơi Chúa Trời. Ta kiếu.
[2] Da
Tô: Người Trung Quốc chuyển âm (transliterating) Iesus từ tiếng La Tinh là 耶穌; người Việt đọc là Da Tô, gọi đạo Chúa là Da Tô Giáo 耶穌教. Da cũng được viết là Gia. Chữ Da 耶 cùng ý nghĩa như Gia 爺 là cha (father).
Hai cách viết Da Tô (Giáo) 耶穌(教) và Gia Tô (Giáo) 爺穌(教) đều
được người Hoa dùng. Christ nghĩa là Đấng Cứu Thế (Savior).
Huệ Khải chú thích