Mây vẫn trôi soi ngọn sóng Tiền
Thong dong rồng đã trảy về nguyên
Lập thân hành pháp tùng Thiên mệnh
Dưỡng tánh tồn tâm đạt thiện duyên
Phước huệ song hành tam bảo chứng
Thiên nhân nhất quán tứ thời chuyên
Mắt Trời
năm ấy còn minh chiếu
Huyền diệu linh đài chấp bút Tiên.
NGUYỄN QUỐC HUÂN
Thánh thất Trung Nam,
Bà Rịa - Vũng Tàu
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài
KHÔNG ĐỀ
Tôi là cây cỏ
Người là hướng dương
Ai đâu thấu tỏ
Cỏ cũng như người.
CÁT TƯỜNG
YÊU
Có phải rằng mình lý tưởng không
Khi yêu nét đẹp nhất trên đời
Yêu người tài đức không danh vọng
Yêu kẻ không màng chuyện thế gian
Ắt hẳn lòng mình thanh thản hơn.
CÁT TƯỜNG
Thánh thất Trung
Thành, Đà Nẵng
[1] TÌNH
YÊU, thơ Đức Huỳnh Giáo Chủ (viết ở miền Đông năm 1946): Ta có tình yêu rất đượm nồng / Yêu đời yêu lẫn cả non sông / Tình yêu
chan chứa trên hoàn vũ / Không thể yêu riêng khách má hồng /// Nếu khách má
hồng muốn được yêu / Thì trong tâm chí hãy xoay chiều / Hướng về phụng sự cho
nhơn loại / Sẽ gặp tình ta trong khối yêu /// Ta đã đa mang một khối tình /
Dường như thệ hải với sơn minh / Tình yêu mà chẳng riêng ai cả / Yêu khắp muôn
loài lẫn chúng sinh.
[Văn Uyển chú]