VÀ…
RỒI
Và xưa ai mặc áo hồng
Và xưa sợi nắng sợi lòng phân vân
Và xưa ai đứng chôn chân
Và xưa đi học qua sân ngập ngừng
Rồi nay ai đã còng lưng
Rồi nay đời đạo gian truân khó tròn
Rồi nay ai mất ai còn
Rồi nay mấy kẻ gõ bồn mà ca
Và rồi ta về tìm ta
Và rồi thôi nhé, rồi và hư không
Và rồi hát khúc phiêu bồng
Và rồi còn lại mấy dòng đạo ca.
TRẦN DÃ SƠN (3-2015)
XƯA NAY
Từng con nước cũng nhọc nhằn bồi lở
Khúc giao mùa sông bể tỏ lời ru
Tiếng ai gọi từ ngàn xưa bỡ ngỡ
Đêm nằm nghe sóng lá vẫy rì rào
Ngày Giêng Hai nắng trên đầu lưu luyến
Áo hồng đào mấy thuở ủ hương xưa
Hương của đất với hương trời hòa quyện
Người đã về hay người vẫn còn chưa
Rồi năm tháng cõng tuổi xuân chạy trốn
Bỏ già nua lẽo đẽo bước chân đời
Thấy thấp thoáng bóng thời gian thỏn mỏn
Chờ bên song cuộc chia biệt đầy vơi
Đêm chở khúc vô thường theo nhịp thở
Giữa có không ai nhận diện được mình
Hồn trầm luân về gõ cửa hư linh.
TRẦN DÃ SƠN
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài
Krông Păk, Đăk Lăk, 20-02-2015