Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

ĐĐVU 13 / THƠ HUỲNH VĂN MƯỜI


HẠT NẮNG ĐỂ DÀNH
Gom từng hạt nắng tháng Ba
Từ sương ngớt giọt đến tà dương buông
Sảy sàng một nắm lưng lưng
Để dành cho mẹ đến chừng rét rong
Thân con tựa gié đòng đòng
Hạt lừng, hạt lép, hạt long đong này
Mưa phùn trở ngọn lay phay
Cựa mình con lọt kẽ tay, mẹ buồn
Quê nghèo gặp đận mưa tuôn
Cuối mùa, giáp hạt gió luồn bếp không
Lom khom cánh võng cuối đồng
Tả tơi áo mẹ, con không dám nhìn
Tre già nép bẹ mo xinh
Lưng già, đất cháy còn in dấu phèn
Nằm ôm lưng mẹ hằng đêm
Hít mùi túng quẫn đã quen nửa đời
Hôm nay khói đã về trời
Nghe thiên thu tiếng gọi mời cỏ xanh
Xa rồi một dải chiếu manh
Con gom hạt nắng để dành cho ai?
HUỲNH VĂN MƯỜI (Quảng Nam)
*
NGƯỜI CÓ CÙNG TA TRỞ LẠI KHÔNG?
Người có cùng ta trở lại không?
Trời Giêng, Hai mây chảy bềnh bồng
Sông xưa đã lở bồi mấy khúc
Con sóng vỗ hoài vào mênh mông
Người có cùng ta trở lại không?
Lúa thì con gái mượt như nhung
Nồm lay mùa dậy từng chân lá
Vắng một bàn tay chửa ngậm đòng
Người có cùng ta trở lại không?
Ao sen trước ngõ đã lên hồng
Sương khuya hay mắt ai ngày ấy
Cánh lá viền thon một nét cong
Người có cùng ta trở lại không?
Sao bỏ làng quê, bỏ cánh đồng
Chim sáo bay xa thời tóc ngắn
Bồ kết còn thơm mãi bến sông
Người có cùng ta trở lại không?
Bóng quê hương xoáy giữa muôn trùng
Bên tai gió dội mòn vách nứa
Lối cũ chừng như đã rêu phong.
HUỲNH VĂN MƯỜI

*
ĐỌC LẠI CÂU KIỀU
Nhẩn nha đọc lại câu Kiều
Ngẫm cho trong đục cũng nhiều cảm thông
Nét xuân sơn vệt má hồng
Làn thu thủy chắt vào sông Tiền Đường
Ai đâu thoát khỏi vô thường
Cành lê trắng điểm mười phương lụy phiền
Ngỡ rằng am cỏ an nhiên
Không không, Trời đã định duyên đấy mà
Sắc tài rỏ máu bài ca
Lầu xanh rỏ máu cánh hoa giữa đời
Chan chan nước mắt Kiều ơi
Nuốt vào trong để tiếng cười trên môi
Tường hoa ngày ấy đâu rồi
Chân trời góc bể xa xôi khó tìm
Bụi đời sấp ngửa cánh chim
Cắn răng, đứt ruột, trái tim, gởi rồi
Dẫu trăm năm, một kiếp người
Dẫu không yêu cũng một lời chị trao
Mười lăm năm nỗi khát khao
Chữ tài đâu, chữ tai đâu có nhầm
Khó lòng thay một chữ tâm
Đời dâu bể, ba trăm năm cần gì.
HUỲNH VĂN MƯỜI
*
KHÁT VỌNG
Con suối nhỏ đêm mơ về biển lớn
Dòng sông qua muôn vạn thác ghềnh
Đời dông tố chở khoang thuyền đã khẳm
Gió trùng xô cánh buồm mãi lênh đênh
Mở lồng ngực hứng mặt trời mới lớn
Vung nhịp chèo ngọn sóng đẩy triều lên
Chim sáo nhỏ đêm mơ về rừng cũ
Đôi cánh gầy côi cút giữa bao la
Đời cạm bẫy những vòng tay đã khép
Ngậm hạt cay mùa đắng tháng năm qua
Tim hối hả, rừng ơi chờ ta nhé
Giữa đại ngàn tung cánh vỗ trời xa
Đóm lửa nhỏ đêm mơ về ngọn nến
Thoi thóp tàn đợi một cánh tay khêu
Ngày chết lịm trong màu đêm nhức nhối
Chợt bùng lên vẫy gọi mặt trời theo
Hãy trỗi nhạc ngâm lên bài hạo khí
Chín màu trời rực cháy lửa tim reo.
HUỲNH VĂN MƯỜI
*
TỰ KHÚC
Ta ở đâu vào cuộc tử sinh?
Trăm năm cát bụi gọi tên mình
Vói tay rụng rớt nhành hư ảo
Mải miết chân trần vũng điêu linh
Như thể quỳnh hoa đêm ngát hương
Sớm mai thức dậy đã vô thường
Ơ hay sinh kiếp phù dung nhỉ!
Mới nắng mai giờ tỏa khói sương
Thác ngược ghềnh xuôi lạ gì đâu
Tơ nhện phù sinh bụi kín đầu
Nép mình tâm bão tìm phẳng lặng
Mượn đáy sông hồ chôn bể dâu
Khép lại nghìn năm sóng não phiền
Mở lòng xe chặt mối tâm duyên
Đã hay hương sắc bồ đề dậy
Ta gác đời say một giấc thiền.
HUỲNH VĂN MƯỜI
*
KÝ ỨC RẠ
Gốc rạ bén xanh ngày con nước rút
Hạt phù sa ôm chân cỏ ven bờ
Mây giấu tóc gốc rơm buồn rũ mục
Gió buông lời quanh ngọn nến bơ vơ
Thềm rêu cũ dấu chân ngày con trẻ
Mướp cong queo dáng mẹ nhói hoa vàng
Mẹ líu quíu lửa rơm cười nhễ nhại
Khói nghẹn ngào cay xé mắt thời gian
Ta nặng nợ cùng quê, cùng con đất
Giếng khơi trong ai thả nhớ nghìn trùng
Soi bóng thấy dư thừa râu tóc trắng
Ngoảnh mặt vào câm lặng nước rung rung
Gối đã mỏi trong màu chiều nắng vãn
Gió ngày xưa lạnh ngắt đến bây chừ
Xin gởi chút nghĩa ân vào gốc rạ
Ta cúi đầu xuống trăm ngã ưu tư.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Đại Lộc, Quảng Nam