NẮNG ẤM MÙA ĐÔNG
Đã bao lần đón đông về khắc khoải
Lạnh buốt tâm hồn
nghe trống trải trong ta
Nhưng hôm nay đông
chợt về rất lạ
Nắng ấm hanh vàng
ta cứ ngỡ xuân qua
Tia nắng ấm phát từ tim hạnh phúc
Cám ơn đời cho ngày
mới tương lai
Gần sáu mươi năm!
Ôi một quãng đường dài
Ta chợt thấy hồn
như đang trẻ lại
Bao ưu tư, muộn phiền, buồn vui trong cuộc sống
Tạm gác rồi... vào
ngăn kéo thời gian
Tập sống thời sơ
sinh như vừa rời lòng mẹ
Hít thở nhẹ nhàng với
từng niệm hồng danh
Cuộc sống hôm nay là những ngày kỳ diệu
Như quyển sách hồng
từng bước lật sang trang
Từng hạt châu theo
hơi thở nhịp nhàng
Nghe cuộc sống dường
như đang ngừng lại
Dù ngoài kia đời vẫn đang rộn rã
Quyến rũ gọi mời,
ta cứ mặc, cho qua
Từng hơi thở, lắng
nghe từng hơi thở
Đếm nhịp thời gian,
quay lại với tâm mình
Đời vô ngã tâm như như tự tại
Rong ruổi cuộc đời
bằng bao hạt vô ưu
Lạy Thượng Đế, con
cúi đầu kính lạy
Xin dẫn con về với
nắng ấm mùa đông.
NGUYỄN THỊ CÚC
Thánh thất Trung Sơn (Đà Nẵng)
*
HOA LÒNG
Tuyệt vời một đóa hoa hồng
Bỗng nhiên đã nở
trong lòng bình minh
Cánh hoa lóng lánh
thủy tinh
Hạt sương cô đọng
trọn tình Hóa Công
Đài hoa nép dưới
cánh hồng
Nghe hương nhẹ tỏa
cõi lòng lâng lâng
Bấy lâu vun tưới
chuyên cần
Phút giây phấn khởi
nỗi mừng trong tâm …
Sắc hương xin được
vẹn toàn
Cho vui đạo hữu, vẻ
vang Đạo Thầy.
HÀN NGỌC (CQPTGLĐĐ, 14-01-1991)
*
TÔI RUN SỢ CHỖ KHÔNG NGƯỜI
Vì nơi ấy tôi thấy mình rõ nhất
Đêm trắng đêm đối diện trắng
đêm
Thực và hư bàn tay sấp ngửa
Chớp lóe lên tốt xấu rạch ròi
Tôi run sợ ở chỗ không người
Và tự xấu hổ những điều không
ai biết
Chân thành và giả dối với chính
mình
Tôi run sợ bởi vì tôi phán xét
Rồi có một ngày tôi không còn nữa
Thì ngày đêm kia cứ thế xoay vần
Thì níu chi những điều mộng hão
Cho câu thơ đừng hóa trò chơi
Ở chỗ không người tôi run sợ
Với đủ cả sân si, lục dục, thất
tình
Khi con tim còn biết rung lên
nhịp đập
Hít thở vào cho hóa giải nỗi
riêng tôi.
NGUYỄN
QUỐC HUÂN
Họ đạo Trung Nam, HT Truyền
Giáo Cao Đài
*