LÁ BỎ
Một mai lá bỏ cây rừng
Vầng trăng úp mặt trên từng nhân gian
Khuyết tròn chi lắm đa đoan
Rửa hương gột phấn khơi ngàn tịch
nhiên
Một mai là bỏ
niềm riêng
Bụi trần thôi hắt qua miền vô ưu
Sau lưng rụng trái oan cừu
Sông hồ chìm nổi còn lưu luyến gì
Một mai lá bỏ
lời thề
Câu kinh chợt
tỉnh giấc mê giữa đời
Biển trần một
cuộc rong chơi
Vùi thân chi để
luân hồi mà đau
Một mai lá bỏ
cung sầu
Nguyệt cầm rã
phím trên màu thời gian
Ngón xưa rỏ máu
hai hàng
Ngời trên ngọn
sóng Tiền Đường trổ hoa
Một mai lá bỏ quê
nhà
Huyễn du trong
giấc Nam Kha ngậm ngùi
Bồng bềnh ngọn
sóng trôi xuôi
Nước trong veo
chẳng vấy mùi lợi danh
Một mai lá bỏ
thị thành
Vùi thân cỏ mục
rêu xanh đại ngàn
Bới tìm trong cõi nhân gian
Chút yêu thương dẫu muộn màng cho
nhau
Một mai lá bỏ
niềm đau
Khói hương vịn
khúc kinh cầu siêu thân
Trắng tay giữa cuộc phong trần
Thôi thì xong cuộc nợ nần trả vay
Một mai lá bỏ
bạn bầy
Chiếu manh đắp
mặt ngủ say bên đời
Vòng tay xưa mẹ ầu ơi
Vỗ về cát bụi những lời cỏ xanh
Một mai lá bỏ
ngọn ngành
Rơi trong vô
định thôi đành thịt da
Nghiêng vai giũ
bụi ta bà
Hóa thân ngọn khói chiều tà nhẹ bâng.
HUỲNH VĂN MƯỜI
CỎ LÁ
Sóng đời giăng bủa quanh
quanh
Soi đèn tìm ngọn gió lành
hiếm hoi
Ta thân lá cỏ mệt nhoài
Bão dông xin đậu ra ngoài
non tơ
Rớt khuya một khoảnh trăng
hờ
Gót chân du tử đợi giờ
phục sinh
Nắng lên gọi cuộc đăng
trình
Giật mình, mình biết có
mình ở đây
Xin nhè nhẹ một bàn tay
Mảnh mai sợi khói chiều
nay ngậm cười
Sáng mai quỳ xuống ơn
Người
Xin nhân gian nỗi ngậm
ngùi bớt xanh.
HUỲNH VĂN MƯỜI
HẠT LÚA
Bông lúa cựa mình như muốn gọi ta đi
Mượt mà xanh bên chiều cơn gió thổi
Em chắc, lép trong bàn tay nóng hổi
Giọt sữa thơm chờ ngọn nắng mai về
Hạt mùa nghiêng nòn nõn cánh tay giê
Tiếng ràn rạt nhảy reo trên vành mủng
Nắng đổ nghiêng theo dáng chiều mẹ
đứng
Như hàng cau rọi bóng xuống hiên nhà
Áo phai màu theo khoảng cách nào xa
Mỗi lần ghé thăm ngập ngừng năm tháng
Cọng rơm vàng cũng trầm tư lơ đãng
Nhớ bàn tay nắm mạ mướt trong đêm
Rét ngày đông rơm lót ổ chăn êm
Nơi chái bếp trái khế vàng chín mọng
Tiếng gà trưa gáy nghe chừng vỡ giọng
Cánh đồng sâu sùi sụt bóng mưa sa
Những đói nghèo năm tháng cũng trôi
xa
Giật mình nhớ một thời sao da diết
Trên đất đá đã chồi non lộc biếc
Tận chân trời ngan ngát một màu xanh
Giọt sương khuya ngậm vành lá mong manh
Ánh trăng rọi bước chân người lữ thứ
Về nong nia đón mùa vàng đến ngự
Đất yên lành giọt sữa mẹ cưu mang.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Thánh thất Nam Trung Hòa,
Quảng Nam
(Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài)