THEO DẤU NGƯỜI XƯA
Người xưa ngâm bạch tuyết thi
Chén quỳnh tương rót đợi khi
tao phùng
Hôm nay lòng những ngại ngùng
Nhớ ai đất trích cánh hồng tung
mây
Thơ Tiên một túi vơi đầy
Lưng bầu mỹ tửu tháng ngày ngao
du
Thân còn trong chốn ao tù
Mà tâm ra khỏi bụi mù lợi danh
Người xưa ngâm khúc đạo hành
Mặc rong rêu đã phủ quanh chỗ nằm
Chưa tàn một cuộc trăm năm
Giấc liêu trai ấy mù tăm cõi trần
Nghêu ngao giữa chốn phong vân
Đạp tan xiềng xích nợ nần mà ca
Gõ bồn? không, gõ thân ta
Cho u mê cũng vỡ òa theo thơ
Mưa trời rửa sạch bợn nhơ
Đạo Trời hiển hiện bến bờ chân
như
Quảy trăng lần xuống thuyền từ.
TRẦN DÃ SƠN (tháng 10-2014)
CỔ TÍCH
Khi xác
thân cằn cỗi
Phủ lớp bụi thời gian
Người đàn ông tội lỗi
Khóc trong vườn Địa Đàng
Bên núi
đồi bát ngát
Chúa rao giảng tin mừng
Thương
dòng người ngơ ngác
Dưới nắng buồn rưng rưng
Khi xác
thân tiều tụy
Người đàn bà đầu tiên
Dang nhánh tay tục lụy
Ôm trái cấm muộn phiền
Loài
người vẫn bội bạc
Thời gian thì phôi pha
Chỉ đại ngàn bát ngát
Muôn đời còn thiết tha
Rừng đã
từ sơ cổ
Nuôi sống mãi con người
Vì ai mà ngã đổ
Rừng ơi, chảy máu tươi!
Tôi lạc
vào cổ tích
Thương dấu
chân người xưa
Lang thang chiều u tịch
Lạnh đầy hồn gió mưa.
TRẦN DÃ
SƠN
MÙA TRĂNG KHAI ĐẠO
Gò
Kén ngày xưa Rằm tháng Mười
Khai minh Đại Đạo vạn lòng vui
Việt Nam hạnh ngộ Cao Đài ngự
Hội tụ về đây lớp lớp người.
Từ đó đến
nay lắm thăng trầm
Vẫn còn vang vọng những dư âm
Nước non đã được Thầy ân tứ
Khai Đạo cũng là khai nhân tâm.
Thêm
một mùa trăng nữa lại về
Khắp từ thành thị đến thôn quê
Lung linh ánh sáng ngời ơn điển
Đại Đạo đưa người thoát bến mê.
Đã
đành một gốc trổ nhiều hoa
Biết đến khi nào mới hiệp hòa
Mong bậc tài cao thi thố đức
Giúp cho chi phái đặng một nhà.
Ôi,
trăng Khai Đạo! Trăng Khai Đạo!
Rọi thấu tâm tư những khách trần
Đã vượt bao nhiêu cơn khảo đảo
Nay nhìn trăng sáng có bâng
khuâng.
TRẦN DÃ
SƠN
CHỈ LÀ GIẤC BƯỚM
Trời biêng biếc sao thu vàng sắc lá
Sắc vàng thu hay hồn tự ngàn xưa
Ta đâu biết ai người quen kẻ lạ
Tự muôn năm về hội ngộ bây giờ.
Ta hiện hữu
hay ta là vô định
Ta có không trong vạn thể hình hài
Đường nhân thế mãi loay hoay toan tính
Đi về đâu hỡi cổ vãng kim lai?
Sống hoan hỷ chết cũng là hoan hỷ
Đôi bàn tay sấp ngửa có gì đâu
Vàng cánh bướm hay vàng mơ Trang Tử
Gõ bồn ca hơn gục mặt u sầu.
Áo danh lợi gió bay từ buổi ấy
Ta ngu si đùa giỡn với thơ ca
Nếu em nhặt, có cần em
giữ lấy
Ta cười vang, ta nghèo túng cũng là.
TRẦN DÃ SƠN
MÙA TU Ở RẪY CÀ PHÊ
Đi giữa hoang vu của
buổi chiều
Lòng không biên giới để đìu hiu
Se sua tóc rối màu sương cát
Mở
rộng vòng tay đón tịch liêu.
Phố thị xa, làng mạc cũng xa
Màu
thời gian rộng đến xót xa
Niệm
câu danh hiệu, tay lần hạt
Đếm
giọt từ bi, giạt ái hà.
Vẫn đến vẫn đi vẫn trở về
Mà như cách trở mấy sơn khê
Đã qua một buổi chiều nương rẫy
Đêm xuống, buồn lên lại nhớ quê.
Quê hương tít tắp tự nơi nào
Có phải bên bờ giấc chiêm bao
Lãng
đãng khói mây vương bến cũ
Cồng
chiêng dân tộc ngủ rồi sao?
Buổi sáng công phu tắm gội lòng
Cõi
đời hao hụt lẫn đục trong
Kiếp
người chìm nổi bao hoang phế
Như
nước lao xao lại cạn dòng.
Lạ nhỉ mùa tu ở chốn này
Từng
quen với gió với mây bay
Quen
từ hốc hẻm, từ con suối
Đến
nỗi sợ quen hóa dạn dày.
Nhiều khi gác lại những âu lo
Cứ
nghĩ mình như kẻ lái đò
Mong
vượt thác ghềnh ra bể rộng
Thênh
thang trời nước chốn tự do.
TRẦN DÃ
SƠN
Sống Đạo, tập Thu, Giáp Ngọ (2014)
SANG BỜ
Lái đò giục khách xuống thuyền
Lỡ
khi sóng lớn lại phiền phức to
Nhưng
rồi ông lại buồn xo
Trên
còn đông lắm, xuống đò dăm ba.
Sang bờ ta lại thấy ta
Đất trời rộng rãi quê nhà xưa đây
Ngoái
trông man mác khói mây
Sông
trôi lớp lớp vơi đầy ai hay!
TRẦN DÃ
SƠN (tháng
10-2014)