LỜI CẢM ƠN
Cảm ơn đời
cho chúng ta được sống
Có buồn vui, hội ngộ với
chia ly
Ngõ hẹp trần gian kẻ đến
người đi
Đầy hăm hở rồi cũng đầy
tiếc nuối
Lá khô trở mình, thời
gian rớt bụi
Bụi dung nham từ cổ sử
theo về
Xanh lúa ngoài đồng, mượt
cỏ chân đê
Ngọt tiếng hát mẹ ru từ
tấm bé
Chúng ta vào đời bằng đôi
vai thế hệ
Gánh nghĩa nhân oằn nặng
đạo cang thường
Thánh thót trong lòng
từng giọt mến thương
Văn dĩ tải…, vị nhân sinh là
thế
Nên thi ca cũng thơm mùi
kinh kệ
Dẫu trầm luân cũng phảng
phất nhiệm mầu
Cảm ơn đời dù bí hiểm cao
sâu
Thì lòng đạo cũng như tờ
giấy trắng
Chỉ có tình yêu ở trong
thầm lặng
Ánh sáng tạo nên Cái Lớn
ban đầu
Vượt cả thời gian trên
vạn bể dâu
Theo hơi thở thấm vào
trong máu thịt
Chúng con hôm nay dù
nhiều hay ít
Trong thơ văn vẫn có vị
Cao Đài
Gởi trọn niềm tin vào thế
hệ tương lai.
TRẦN DÃ SƠN
*
XUÂN HUYỀN SỬ
Tôi
lạc vào huyền sử
Giọt thời gian chảy dài
Long lanh màu thạch nhũ
Xuân hồng trong mắt nai
Gió ru đá xếp chồng
Rừng ru chiều mênh mông
Khói vương bờ suối vắng
Ai thả bè sang sông
Tôi nghe chừng tịch mịch
Thấm vào hồn cỏ cây
Sương leo qua đồi vắng
Bò trên đôi vai gầy
Tôi lạc vào huyền sử
Giữa đất trời như nhiên
Người xưa ngủ êm ả
Còn đâu nỗi muộn phiền
Mùa xuân thì còn non
Cỏ xanh đan lối mòn
Tôi lạc vào huyền sử
Tình thương lên vàng son.
TRẦN DÃ SƠN
*
GIAO CẢM ĐẦU XUÂN
Mệt
quá ngủ quên một giấc dài
Giật mình thức dậy đã ban
mai
Sắc xuân trải nhẹ trên
ngàn lá
Phơ phất đầu sân một gốc
mai
Lạ
nhỉ hôm qua còn lạnh tê
Hôm nay nắng ấm rủ xuân
về
Đã nghe tiếng trẻ bên
hàng xóm
Ơi ới gọi nhau áo mới
khoe
Chợt
thấy tuổi thơ với tuổi già
Cách nhau gang tấc chẳng
bao xa
May đã có duyên tìm gặp
Đạo
Nếu không đời chỉ gió
sương pha
Cả
nhà về thất đảnh lễ Thầy
Ngan ngát hương trầm
phảng phất bay
Đâu biết người thân mơ gì
nhỉ
Lòng riêng xuân cảm lại
vơi đầy.
TRẦN DÃ SƠN
*
XUÂN
GỬI BẢN LÀNG
Gió
đông mang bánh mứt về
Đợi Xuân cô gái Ê
Đê nhìn trời
Tiếng cồng chiêng
mất đâu rồi
Nghe hồn rừng núi
hồn người bơ vơ
Đàn
con của Mẹ Âu Cơ
Mấy ngàn năm nét
cổ sơ chưa tàn
Mấy ngàn năm giữ giang san
Ngăn thù mở đất, đại ngàn xưa đâu?
Gió đông mang lại chút
sầu
Để Xuân trong cặp mắt sâu ngỡ ngàng
Tôi về thưa với bản làng
Dẫu sao đi nữa còn Giàng * còn Xuân.
* Giàng (tiếng Ê Đê) nghĩa là Ông Trời.
TRẦN DÃ SƠN
*
MONG MÙA XUÂN TUỔI THƠ
Đông rũ áo treo trên cành non nớt
Xuân rủ ai tìm cỏ nội hoa đồng
Ta rủ nhau về giữa cõi mênh mông
Đời ảo hóa cũng là đời hư thực
Xuân hiền hậu như ni cô rất mực
Ngước trông lên ngõ hạnh khép bao giờ
Ta nhìn ta tóc bạc trắng câu thơ
Mơ cánh hạc bay giữa trời vô tận
Em đài các giấu vết nhăn son phấn
Buổi hiện sinh ngôn ngữ cũng hiện sinh
Mới lớn lên đã hát khúc vong tình
Thơ với nhạc cũng trở nên ô nhiễm
Cho thi sĩ chết trong vườn hoài niệm
Trăng trinh nguyên khóc gục dưới đèn mầu
Hồn trinh nguyên tàn tạ giữa đêm thâu
Người nô lệ cho những gì được mất
Xin ca ngợi những tấm lòng chân thật
Và thương yêu đến với kẻ gian truân
Để cùng nhau ta hưởng trọn mùa xuân
Xuân ân sủng của Tình-Thương-Nguyên-Thủy
Không pha trộn những sắc màu tục lụy
Không ta người, không thay trắng đổi đen
Ôi mùa xuân của đạo đức thân quen
Mà Thượng Đế đã ban từ vạn kỷ
Cho trẻ thơ đùa vui Xuân Thánh Ý
Em bé ơi! Xuân Đạo thấm hồn trong
Ta chờ em, ta hoài vọng cầu mong!
TRẦN DÃ SƠN
Họ Đạo Trung Phước An, Krông Păk, Đăk Lăk
Krông Păk, Đăk Lăk
*