Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

ĐĐVU 18 / THƠ HUỲNH VĂN MƯỜI

CHỊ TÔI
Chị tôi lật đật xuống đò
Bỏ quên đọn nắng nằm co bên thềm
Lụa tình dệt bảy nghìn đêm
Buồng cau quá lứa còn thèm chỗ rơi
Chị tôi khăn áo theo người
Vành mi cong với nụ cười trổ bông
Đêm ngồi chuốt nhọn mũi chông
Toan ghim bến lở vào trong sông bồi
Nghĩ càng thương hạt cơm sôi
Thương hương bồ kết đáy nồi vớt ra
Xuân thì mơn mởn người ta
Chị tôi xuân muộn bằng ba trăng tròn
Khuya nghe rụng tiếng bông gòn
Chút thơ ngây biết có còn hay không
Từ hôm chị bước theo chồng
Mẹ ngồi đếm lá sầu đông chuyển mùa.
HUỲNH VĂN MƯỜI
Tháng 12-2015

Thánh thất Nam Trung Hòa (Quảng Nam)