Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

ĐĐVU 17 / THƠ VÕ VĂN PHO

CHỊ TÔI
lặng lẽ vào
lặng lẽ ra
chị như chiếc bóng
ngày qua chính mình.
bốn mùa
ngóng phía lặng thinh
biết đâu thằng út
thình lình về thăm.
nhưng rồi
tăm lại biệt tăm
mắt mòn mỏi mắt
xa xăm
thở dài.
lại quét sân,
lại miệt mài
lau đèn, ly tách
cùng hai ảnh thờ.
chị thắp nhang
đứng ngẩn ngơ
lâm râm trò chuyện
với phơ phất chiều
với hình với bóng thân yêu
dựa hương khói sống
đắp hiu hắt đầy.
sẻ chia gì với chị đây
lặng im dỗ tháng năm gầy
đi qua.
VÕ VĂN PHO
BẾP CỦI QUÊ 
bếp củi quê
đã tắt tự lâu rồi
sao ngọn lửa
theo thời gian
mãi sáng
sưởi ấm lòng ta
quanh năm suốt tháng
lắm lúc cháy bập bùng
rưng rức nhớ
tìm đâu?
VÕ VĂN PHO

TRĂNG
Nửa đêm thức giấc
Bất chợt thấy trăng
Len qua cửa sổ
Tràn chăn chiếu nằm.
VÕ VĂN PHO
CON ƠI! HÃY ĐỂ MẸ VỀ
Mẹ già rồi
Nên chẳng thể thích nghi
Cuộc sống rộn ràng phố thị
Khói bụi
Người xe
Suốt ngày ầm ĩ
Mẹ lẩn quẩn trong nhà
Nhớ quá khoảng trời quê.
Con ơi!
Hãy để mẹ quay về
Với mồ mả cha ông
Ruộng vườn thân thuộc
Chỉ mấy ngày xa
Mà mẹ đà nóng ruột
Ngủ mơ toàn chuyện ớt cà
Đàn gà con lẻ mẹ
Ríu rít ríu ra
Dây trầu héo
Mít chuối vườn chín bói
Và cả…
Tiếng chim chuyền tập nói
Hồn nhiên vào tận hiên nhà.
Phố đã lên đèn
Một ngày nữa trôi qua
Thôi! Hãy để mẹ về
Kẻo gió quê lại nồng nàn
Đổ vào giấc nhớ.
VÕ VĂN PHO