Tết năm nào cũng vậy, sáng mồng một là
cả gia đình tôi đưa nhau về thánh thất. Trước là đảnh lễ Thầy, cúng công quả và
sau đó là xin lộc đầu năm. Nói là lộc chứ thực ra là những lời thơ dạy đạo của
Thầy Mẹ hay các đấng Thiêng liêng, được bỏ trong một cái bao lì xì nhỏ, dùng
chỉ buộc treo lủng lẳng trên cành mai vàng.
Đầu xuân nên đạo hữu gặp nhau tay bắt
mặt mừng, hỏi han niềm nở. Nhất là sau khi thành tâm xin lộc rồi xem lộc, luận
bàn nội dung ý nghĩa của lời dạy, gương mặt họ lại càng rạng rỡ tín thành hơn. Ánh
mắt nụ cười toát lên điều gì đó hết sức đặc biệt. Không khí đầu xuân ấm áp thân
tình, tâm trạng mọi người vui vẻ thoải mái thì chắc chắn rồi, nhưng có lẽ phải
thêm một yếu tố nữa đó là linh ứng. Có thể nói, lộc xuân là những lời khuyến tu,
nhưng là những lời khuyến tu cô đọng, vừa gần gũi vừa thâm thúy, hướng đến rất
nhiều đối tượng tu học. Từ bậc Thiên ân, chức sắc chức việc cho đến tín đồ nam
nữ và cả các bạn trẻ trong gia đình Hưng Đạo (thuộc Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài).
Tất cả đều được ẩn mật phong kín rồi chuyển thành lộc nở chi chít trên cành
xuân. Đạo hữu thành tâm tiếp nhận và cảm thấy dường như những lời vàng ngọc kia
chỉ dành riêng cho chính họ. Lúc đầu tôi thầm nghĩ, lộc xuân phù hợp với tâm lý
tín đồ chẳng qua là sự ngẫu nhiên. Nhưng rồi xuân nối tiếp xuân, sự ngẫu nhiên
thay bằng mạc khải và sự mạc khải cũng lớn dần theo năm tháng, điểm lại những
lộc xuân đi qua đời mình mà trong lòng lâng lâng vui sướng.
Nhớ một lần xuân xưa, trong muôn vàn
chông chênh của đường đời và gập ghềnh trên đường đạo, tôi đã nhận lộc đầu năm là
lời Thầy khuyên nhắc:
Bạch
ngọc từ xưa đã ngự rồi
Chẳng
cần hạ giới dụng cao ngôi
Giàu
sang trối mặc tâm là quý
Tâm ấy
tòa sen của Lão ngồi.
Tôi băn khoăn về chữ tâm và cách tu tâm, thì lộc đầu năm
sau, tôi gặp lời Thầy dạy:
Tâm hỡi
tâm, tâm đâu con há?
Tâm mến
trần như cá vướng câu
Tâm
không mới thấy nhiệm mầu
Tâm hành
chánh pháp về chầu Ngọc Kinh.
Rồi xuân Giáp Ngọ đến, trong lòng tôi
không được vui vì phải gặp một người mà tôi thực lòng không cảm mến; thì lộc
xuân đã nhắc nhở tôi qua thánh thi:
Tu đừng
chứa ở lòng hờn giận
Phải ôn
hòa thủ phận làm hơn
Tu cho
trót, gọt cho trơn
Đừng làm
lứa nhứa chùn chơn qua ngày.
Còn đầu xuân Ất Mùi, tuổi đời ngót nghét
sáu mươi nhưng tôi vẫn chưa thể buông gánh áo cơm và thế là lộc xuân tôi gặp:
Con ơi
bớt bớt việc trần
Sáu phần
lo Đạo, bốn phần đời thôi!
Và sẽ còn không biết bao nhiêu lộc xuân
đầu năm đón chờ tôi nữa...
Ngày xuân biết bao điều tươi đẹp, nồng
thắm nghĩa đạo tình đời, xin sẻ chia đôi chút kỷ niệm. Xin lộc đầu năm của thế
gian là mong cho tình duyên hoàn hảo, ước ao cho gia đạo an lành, cầu cho tiền
bạc vào tủ như nước, phước báu chật nhà.
Mừng xuân mới với xin lộc đầu năm của người
tín hữu Cao Đài thì người đạo chỉ mong muốn được Thiêng liêng soi dẫn độ trì,
để thân tâm ngày càng an lạc, dõng mãnh tinh tấn hơn trên con đường tu học. Tôi
nghĩ, xin lộc đầu năm là một nét xuân đẹp trong văn hóa Cao Đài, chắc chắn lộc
xuân sẽ còn xanh thắm mãi mãi, như hai câu thánh thi:
Đạo tâm
mới hiểu tâm xuân quý
Xuân ở
xuân tâm, Đạo sớm thành.
VÕ VĂN PHO
Thánh thất Trung Minh
Hội Thánh Truyền Giáo Cao
Đài