Thứ Tư, 11 tháng 5, 2016

ĐĐVU 15-16 / CHỊ VÀ TÔI / Phạm Quốc Trung


Cùng là môn đệ của Đấng Cao Đài, nhưng tôi với chị tôi có suy nghĩ, quan niệm khác nhau.
Chị tôi sau thời gian vật lộn với cuộc sống cùng bao bộn bề lo toan chén cơm tấm áo, lo cho con cái được ăn học đến nơi đến chốn, đến hơn nửa đời người mới có được chút của ăn của để. Giờ đây, chị đem trọn đời mình tìm cơ giải thoát: Chị tôi tu theo Chiếu Minh, tại một đàn ở Chợ Lớn.
Còn tôi là con út trong gia đình, được lãnh phận sự chăm lo nhà thờ cửu huyền thất tổ và phụng sự mẹ già. Về đường đạo, tôi là tín đồ Cao Đài thuộc Hội Thánh Ban Chỉnh Đạo.
Có lần tôi hỏi chị: “Em cũng ngán ngẩm cuộc sống giả tạm này, em cũng ham tu để thoát luân hồi sanh tử, nhưng…”
Hiểu ý tôi nên chị bảo: “Nếu em muốn giải thoát khỏi kiếp luân hồi sinh tử thì em phải song tu như lời Đức Ngô Tôn Sư dạy mới được. Vậy thì phải vừa tu tánh, vừa luyện mạng rồi.”
Tôi cười và nói: “Để em lo cho mẹ. Khi nào tròn chữ hiếu thì em mới tính.”
Chị ngắt lời: “Chị biết em rất có hiếu với mẹ, nhưng em ơi, đó chỉ là cái hiếu về phần hữu vi mà thôi! Như trường hợp Thái Tử Cồ Đàm, Công Chúa Diệu Thiện… ngày xưa, không lẽ các Đấng ấy bất hiếu sao?”
Tôi cãi: “Phụ mẫu các Đấng ấy khác; mẹ mình khác.”
Chị lắc đầu: “Đâu phải tu đại thừa mà bỏ bê cha mẹ đâu em. Có nhiều người vừa tu thiền vừa lo báo hiếu cho cha mẹ được mà… Vả lại, tu cứu cửu huyền thất tổ; em tu thành đạo rồi thì mẹ sẽ được siêu thoát, em khá hiểu!”
Tôi lặng thinh, vì về lý thì tôi vẫn biết rằng lời chị nói đó rất đúng chân lý mà thánh ngôn, thánh giáo Đại Đạo hằng truyền dạy; nhưng về tình, tôi vẫn nghe lòng mình phân vân, bất nhứt.
Đêm đó, trong tôi có nỗi buồn vô hạn. Tôi băn khoăn, trăn trở với suy nghĩ: Xét cho cùng, mình chưa lo tròn phần nhơn đạo, sao lại có thể nghĩ đến thiên đạo?! Thế rồi khoảnh khắc chạnh lòng xui tôi viết mấy vần gởi chị:
Mẹ tôi còn đó, chị tôi ơi!
Báo hiếu cho xong tính mới rồi
Chẳng lẽ mẹ mình mà nạnh vợ
Nhà thờ út chịu, dám đâu lơi.
Có lúc ham tu muốn thoát đời
Nhìn mẹ càng già, nước mắt rơi
Thương vợ trăm bề vai nặng gánh
Cõi lòng đau nhói lắm, chị ơi!

PHẠM QUỐC TRUNG