Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2016

ĐĐVU 17 / THƠ HUỲNH VĂN MƯỜI

NGỘ
Ta nhấc bàn chân trái
Lội qua suốt dòng đời
Ta đưa bàn chân phải
Dò tìm vết chân như
Cố vượt qua cái bóng
Hai bàn chân mỏi nhừ
Bất chợt ghìm hơi thở
Ngộ ra điều thực hư.
HUỲNH VĂN MƯỜI
CHỜ
Tay phải nắm chân kinh
Áo cơm cầm tay trái
Hai bàn tay nhập lại
Thành một đóa vô thường
Gắn trên đầu ngọn gió
Đêm nằm chờ dạ hương.
Tháng 11-2015
HUỲNH VĂN MƯỜI
ĐỘC THOẠI
Tay tràng hạt, miệng nam mô
Vòng châu tí tách khởi bồ đề tâm
Ngoài kia sương quánh bụi lầm
Trong ta từ huệ âm thầm trổ bông
Trăm năm một trận cuồng phong
Ta neo hồn nhỏ bến sông vĩnh hằng
Hạt châu, từng hạt châu lăn
Nhịp nhàng hơi thở cuốn phăng não phiền
Xếp chân vào giữa an nhiên
Ngửa bàn tay hứng mạch thiền chảy qua
Ngồi trên vạn đỉnh phù hoa
Trong tịch nhiên chỉ còn ta với Trời.
Tháng 11-2015

HUỲNH VĂN MƯỜI
XUÂN TRẮNG
Bóng thời gian không níu được thu đông
Gió phương Bắc thổi mùa xuân trở lại
Không rực rỡ triền sông vàng hoa cải
Chỉ dịu dàng vạt áo trắng tinh khôi
Tháng Mười Hai đọng giọt nắng trên môi
Lời kinh nguyện trải dài non thế kỷ
Ánh dương quang xua đêm trường mộng mị
Giọt cam lồ thánh thót chín mươi xuân
Chín mươi năm không khoảng cách xa gần
Chín mươi bậc của tình yêu vĩ đại
Áo dài trắng bay trong chiều mê mải
Khúc xuân ca ru trọn giấc tinh cầu
Qua bụi lầm người sẽ biết về đâu
Trên cao vót có bàn tay cứu độ
Trên đất đá triệu hồng - hoa nở rộ
Giọt xuân thì trắng muốt tựa pha lê
Cất vào đâu tháng Chạp cũng quay về
Vẫn sợi nắng, sợi mưa dài như thế
Vẫn chất ngất, vẫn chập chùng dâu bể
Chắt lọc tìm một sắc trắng trinh nguyên
Gieo hạt lành trên mảnh đất bình yên
Để mai mốt tình yêu không thể mất
Xin sám hối những điều không có thật
Tạ ơn Thầy mặt đất lại mùa xuân.

HUỲNH VĂN MƯỜI (tháng 11-2015)