SẮC MÀU HƯ VÔ
Bạn tôi ơi, mọi lý thuyết đều xám.
Goethe
Khung vải trống vô tình
như lắng đọng
Mảnh hồn đau nét bút dẫu hao gầy
Ta tự hỏi trước vô cùng bí nhiệm
Sắc màu nào lưu lại với đôi tay?
Không gian chói một vùng
trong trí tưởng
Thời gian trôi ảo giác rối lưu đày
Trang sách đời chừng hoang vu lồng
lộng
Bút lực nào vẽ nổi óc tim đau?
Tình yêu trắng một trời
mơ huyền hoặc
Đường đời xanh muôn nẻo rợp người
chen
Mắt loạn sắc, xám cả rừng ngôn ngữ
Ta mê mờ hay bởi những cách ngăn?
Xin khoảnh khắc tâm tình
ta bỏ ngỏ
Xóa muôn điều huyễn hóa cõi nhân gian
Đem chất liệu từ máu tim vàng võ
Điểm hư vô… in giữa nẻo dinh hoàn.
ĐỒNG NGUYÊN
DẠ KHÚC 1
Tháng năm
nắng hạ, mưa đông
Niềm riêng trăn trở bận
lòng vì đâu?
Đầy vơi trần thế
nông sâu
Phù vân một kiếp vô cầu
hà phương?
Áo cơm
nặng nợ khôn lường
Ân đời, đạo nghĩa vấn
vương thâm tình.
Vòng tứ khổ, nẻo vô minh
Luân trầm đâu dễ kiếp
sinh lỡ làng!
Ngẫm rằng huyễn hóa nhân
gian
Hồng ân Thượng Phụ đã ban
pháp mầu.
Danh Thầy, tâm niệm, bảo
châu
Đời con mong nối nhịp cầu
điển linh.
ĐỒNG NGUYÊN
DẠ KHÚC 2
Nỗi niềm
trang trải cùng trăng
Trăng bàng bạc chiếu
vĩnh hằng ngất ngây.
Xót xa
trao gởi cùng mây
Mây vô ưu vẫn
đó đây ta bà.
Chạnh lòng
tâm sự cùng hoa
Hoa dửng dưng mãi
kiêu sa vô tình.
Lắng lòng
độc thoại với mình
Trùng trùng duyên khởi
thức tình vọng tâm.
ĐỒNG NGUYÊN
VẬY THÔI
Tiếng tích tắc lạnh lùng
Nhịp thời gian dịch
chuyển
Ngày sang, đêm tan biến
Vầng nguyệt đầy lại vơi.
Hiện tâm đang thảnh thơi
Tìm chi tâm quá khứ
Vị lai tâm chẳng cứ
Ba tâm đâu được gì?
Nhưng ta vẫn còn đi
Biển ta bà tứ khổ
Loay hoay tìm bến đỗ
Đời chiều nào có hay!
Thản nhiên chừ qua ngày,
Tùy duyên
và biết đủ.
Vậy thôi!
Không xả thủ,
Vậy thôi!
Và… Vậy thôi!
ĐỒNG NGUYÊN
Thánh thất Trung Dương
Hội Thánh Truyền Giáo