Nữ tu Mai Thành bày tỏ cảm
tưởng nhân dịp khai trương phòng khám bệnh từ thiện liên tôn (Tây y) tại Minh
Lý Thánh Hội (Tam Tông Miếu), số 82 Cao Thắng, phường 4, quận 3, Tp.HCM, sáng
thứ Ba 12-4-2011.
Nữ tu Mai Thành, tám mươi bốn tuổi, dòng Ðức Bà, theo đạo Công
Giáo lúc mười tám tuổi. Sœur đã làm giám tỉnh dòng Ðức Bà (Kinh Sĩ Thánh Âu
Tinh) tại Việt Nam
(1972- 1981), và làm tổng cố vấn của trung ương dòng tại Rôma (1990-1996).[1] Hiện nay sœur là thành
viên Ban Mục Vụ Đối Thoại Liên Tôn Tổng Giáo Phận Tp.HCM…
Nữ
tu Mai Thành còn là một hồn thơ, và làm thơ rất hay. Nhân một dịp kỷ niệm
trường Notre Dame de Lang Bian (Đức Bà Lâm Viên) ở Đà Lạt,[2] sœur có khổ thơ sau:
Hãy về đây giữa Lâm Viên hùng vĩ,
Giữa Cam Ly nhả bạc giữa trời xanh.
Hãy về đây khi gió sớm nghiêng mình,
Cùng thông biếc dâng lên ngàn kỷ niệm.
*
Bài
thơ Đường Thánh Giá được nữ tu Mai Thành sáng
tác cách nay sáu
mươi năm tại Paris
vào ngày thứ Sáu Tuần Thánh (1952). Bài thơ mỹ miều này được website Nhịp
Cầu Tâm Giao đăng
nhân thứ Sáu Tuần Thánh (06-4-2012).
Cũng nhân mùa Phục Sinh, Nhịp Cầu Tâm Giao đăng thêm bài thơ Đêm
Phục Sinh do
sœur sáng tác tại Paris
(1959).
Văn Uyển trân trọng giới thiệu với bạn đọc Áo Trắng hai bài
thơ của nữ tu Mai Thành, để chúng ta cùng nhau hân thưởng một tài hoa và một
tâm hồn thánh thiện rất thân thiết với Chương Trình Chung Tay Ấn Tống Kinh Sách
Đại Đạo trong bốn năm qua.
VĂN UYỂN
ĐƯỜNG THÁNH GIÁ
Trời Do Thái, chiều buông rơi ảo não,
Khóc chia ly, cây cỏ vận màu tang,
Sóng nhạc sầu lớp lớp chuyển không gian,
Than
Thiên Chúa trên con đường ly tử.
Ôi bộ hành, ôi bao người lữ thứ,
Hững
hờ chi, đây hận của Tình Yêu,
Sướng
vui chi, đây tủi nhục trăm chiều,
Trên
bể Ái, thuyền lòng đang nứt vỡ.
Chân bước đi mà buồn reo trăm thớ,
Mảnh
tim se, bao uất ức nghẹn ngùng.
Đây
Chúa Trời, trần trụi một tấm thân,
Tiếng
roi dội, huyết hồng ai tuôn rã!
Đường đau khổ, mênh mông và xa quá,
Khắp
vai tê, sức gỗ nặng hơn chì,
Ôi
Tình Yêu là bản nhạc lâm ly,
Yêu
vô tận, nhạc sầu càng vô tận.
Nhưng yêu là chẳng bao giờ ôm hận,
Yêu
vô biên dung thứ cũng vô bờ.
Mặc
phũ phàng, bội bạc với thờ ơ,
Tình
nguyên vẹn là tình không lấy lại.
Yêu cao cả là yêu không lo ngại,
Không
so đo Tình trả vắn hay dài.
Sợ
làm chi roi nhọn với tràng gai,
Máu
càng chảy tô dòng tình thêm thắm.
Chúa ra đi trên con đường ly tử,
Để chứng minh một chiều kích nguy
nga,
Một Tình Yêu vĩ đại, hải hà,
Là Sức Sống
miên trường và BẤT TỬ.
Paris, Thứ Sáu Tuần Thánh
1952
http://www.nhipcautamgiao.net
ĐÊM PHỤC SINH
Tinh tú đêm nay chói ngập
trời,
Sông Ngân vằng vặc ánh vàng trôi.
Trên bờ suối bạc cao lồng lộng,
Ai đã bắc cầu chuyển khối vui?
Sao sáng đua nhau ném bụi
vàng,
Lung linh gội thắm cả trần gian.
Núi sông trầm lặng thu mình đợi,
Nhìn nhau mắt ngợp vạn hào quang.
Ô hay đêm vắng có niềm
chi,
Mà tự trời cao chuyển sáng về?
Bắc Đẩu huy hoàng phô sắc thắm,
Làm cho rạo rực cả sơn khê.
Trăng lạnh, lây vui, hết
hững hờ,
Đêm nồng: nguyệt cũng đắm vương tơ,
Nghiêng mình lặng lẽ như cung kính,
Xê cạnh chòm sao, nép đợi chờ.
Dưới trần nhạc gió thổi
ngân nga,
Giục đóa hoa đêm nở nhị ngà,
Rồi cuộn hương nồng bay vi vút,
Tung lên như một khải hoàn ca.
Nhưng bỗng sương mai rụng
trắng ngần,
Chân trời gợn đỏ những đường vân.
Mây hồng rộn rịp đem dương đến,
Chạm gót đêm vàng nhạc giao âm.
Gió sớm lâng lâng quyện
sáng về,
Trong bình minh nhuốm sắc pha lê,
Thấp thoáng bóng chân người thôn nữ,
Phập phồng, đi viếng nấm mồ tê.
Vội vã bình hương đặt
cạnh mồ,
Nhưng kìa, ai lật tảng đá to?
Nhìn lại áo quan sầu tuyệt vọng!
Xác người đã lạc mất phương mô?
Buồn ngắm hàng mi lệ ứa
trào,
Hương lòng thờ kính gửi trời nao?
Tín đồ mất Chúa ôi cô quạnh!
Mõm đất trơ vơ, cả huyệt sầu.
Thoạt đầu gió đẩy đất
rung rinh,
Thôn nữ sầu tan, vội ngoảnh nhìn:
Hai chàng xiêm áo in màu tuyết,
Reo vang: “Thiên Chúa đã phục sinh!”
Thôi cả trào vui ngập
biển lòng,
Thả buồm cho gió cuốn mông lung,
Xăm xăm quay gót băng đồng nội,
Thôn nữ ôm mừng vượt nắng trong.
Ôi Chúa Phục Sinh, phút
rợn trời.
Thảo nào đêm dậy ánh sao tươi,
Gió đàn hương ngát, trăng kiều diễm,
Hòa tấu lừng uy đón đợi người!
Chiếc thuyền Tình Ái ra
khơi,
Đêm nay dạt bến, chân trời sóng im.
Đêm nay Hy
Vọng vô biên…
Nữ tu MAI
THÀNH
Paris, 14-3-1959