TIẾP ĐIỂN
Mẹ mừng các con lưỡng phái.
THI
VÔ CỰC TỪ TÔN gọi trẻ khờ
Hầu đưa khách tục khỏi bơ vơ.
Mẹ cho phép các con an tọa nghe Mẹ dạy.
(…)
Kỷ nguyên [4] nầy là kỷ nguyên chót trong luật
tuần hoàn nguơn hạ.[5] Thời gian không còn cho phép các con
diên trì [6] nữa. Một tấc quang
âm, một tấc vàng.[7]
Hỡi các con!
Có phải các con đặt mình vào cửa Đạo, mong lập công bồi đức một kiếp nầy, chỉ
một kiếp nầy thôi để trở về hiệp nhứt cùng Thầy Mẹ chăng? Mẹ trả lời thế các
con rằng “Phải”, rằng “Đúng”. Nhưng các con tự vấn [8]
cõi lòng, coi có thực hành công đức [9] để
xứng với nguyện vọng ấy chưa, hay chỉ mới sử dụng những ngày giờ nhàn rỗi thừa thãi, cùng hơi ráng một ít, vì một động lực thúc đẩy,
vì một tự ái hoặc vì một danh hão, để chen mình làm những việc đạo nghĩa
nhứt thời nào đó.
Các con ôi! Một kiếp người chỉ lối năm bảy mươi năm. Khoảng
thời gian nầy, những con người đó cố gắng giải trừ nghiệp cũ. Đó là hạng giác
ngộ, không gây nghiệp mới, nhưng vô tình hay hữu ý, nghiệp cũ đã chưa mòn,
nghiệp mới lại gây thêm!
Các con có muốn chỉ giữ bực tầm thường là hiền nhân một kiếp
nầy, để kiếp lai sanh [10] hưởng muôn điều vinh hoa phú quý?
Thảng qua, thì có con thích làm như vậy, nhưng biết kiếp lai sanh còn nhớ căn
cội của mình mà tiếp tục sự nghiệp đạo đức ấy chăng?
Vậy thì đừng mong vọng điều đó, mà chỉ tận dụng mọi khả năng,
mọi hoàn cảnh, dốc thực hành cho kỳ được một kiếp nầy mà thôi.
Các con hãy xem, rất đỗi các Đấng Phật
Tiên, Thánh Thần còn phải xuống trần bất luận ngày đêm, để lập thêm công bồi
thêm đức, huống hồ chi các con chỉ được công đức là bao. Vì vậy mà các con chớ
nên tự mãn, hãy cố gắng thêm lên. Hãy thắng mọi sở thích của thể xác mới hành
được nghĩa vụ trọng đại ấy.
Các con hãy tập làm những việc tầm thường để trở nên phi
thường. Hãy thắng mọi sự lười biếng tập tục của dĩ vãng.
(…)
THI BÀI
1.
Các con hãy xem vầng nhựt nguyệt
Lẽ khuyết tròn ai biết nay mai
Gian truân lắm lúc, mỏng dày bao phen.
2.
Như châu chấu bóng đèn lăn xả
Đời điêu tàn phúc họa biết đâu
Hỏi con tài đức đương đầu được không?
3.
Thời mạt kiếp trần hồng đã vậy
Buổi hạ nguơn nhìn thấy càng hơn
Con đường đạo đức mau chơn
4.
Con muốn được tuổi tên hậu thế
Con muốn chầu Thầy Mẹ ngôi xưa
Bao nhiêu chểnh mảng ráng chừa
5.
Cơn biến loạn trả vay, vay trả
Sớm chiều trưa phúc họa liền tay
Hỡi con! Con có rõ hay
6.
Tiếng giục thúc chuông linh cảnh tỉnh
Kêu con còn chưa định tâm trung
Lẽ đâu bước thẳng bước dùn
Rày đây mai
đó ngại ngùng cho con.
7.
Nhìn vầng trăng đang tròn lại khuyết
Nước đang đầy ai biết rồi vơi
Lấy chi bảo đảm giữa thời hạ nguơn.
8.
Con hỡi con! Dìu dắt lẫn
nhau
Phải vì việc lớn Đạo Cao cứu đời.
9.
Đôi ba năm cũng vẹn một đời
Một hai tuần nhựt con ôi
Biết đâu số kiếp một đời nhân sanh.
10.
Thiệt phúc ân bát ngát biết bao
Thương cho đám trẻ tiến sau
11.
Cũng là con đất trời
gầy dựng
Cũng là con một Đấng
Thiêng Liêng
Căn nào nghiệp nấy triền miên đền bồi.
12.
Con đã hiểu Đạo rồi ráng bước
THI
Vô Cực Từ Tôn dạy các
con
Tiên phàm tuy cách,
lòng không cách
Xây dựng Đạo Trời cứu nước non.
*
(…)
Ban ơn con trẻ nhiệt tình
Thế gian hành đạo, Thiên Đình Mẹ lui.
Thăng.
Đức DIÊU TRÌ KIM MẪU VÔ CỰC TỪ TÔN
Thiên Lý Đàn, 01-4 Ất Tỵ (01-5-1965)
[1] Mẹ linh hồn các con: Một tôn hiệu của Đức Mẹ (I’m
your spiritual Mother). Đức Chí Tôn giáng cơ thì xưng: Thầy các con. (I’m your
Master.)
[2] Lai cơ: Đến đàn cơ.
[5] Nguơn hạ: Hạ nguơn (nguyên) 下元, thời kỳ cuối cùng của một đại chu kỳ gồm có thượng nguơn (nguơn thượng đức, nguơn tạo hóa), trung nguơn (nguơn thượng lực, nguơn tranh đấu), hạ nguơn (nguơn điêu tàn, nguơn tái tạo).
[7] Quang âm 光陰: Thời gian (time). Có câu: Nhất thốn
quang âm nhất thốn kim, thốn kim nan mãi thốn quang âm. 一寸光陰 一寸 金,寸金難買寸光陰. (Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua được tấc thời
gian.) Ý nói thời gian rất quý, thời gian đã mất đi không thể nào chuộc lại được.
[10] Kiếp lai sanh: Kiếp sau.
[11] Trần cấu 塵垢: Những gì con người
tập nhiễm trong cuộc sống thế gian. (Trần:
bụi bặm; cấu: nhơ nhuốc.)
[12] Điêu linh 凋零: Héo rụng, suy bại, tàn tạ, xác xơ, rã rời (withered, decayed). Khổ sở cùng cực (extreme suffering).
[13] Chập chờn: Nửa thức nửa ngủ, nửa tỉnh nửa mê.
[15] Mộng huỳnh: Mộng hoàng lương, giấc kê vàng. Hoàng lương mộng 黄粱梦: Hoàng lương là hạt kê màu
vàng. Theo Chẩm Trung Ký của Thẩm
Ký Tế (đời Đường, Trung Quốc), ngày xưa có anh học trò nghèo tình cờ
gặp đạo sĩ tại nhà trọ. Anh luôn miệng than thở về cảnh nghèo. Bấy giờ
chủ quán đang nấu cháo kê. Đạo sĩ lấy trong tay áo ra một cái gối, bảo
anh kê đầu lên, mọi việc sẽ như ý. Anh làm theo, liền ngủ say, rồi nằm mơ
thấy cưới vợ giàu xinh đẹp, nết na. Anh làm quan, các con khôn lớn, thành
đạt. Anh sống nhàn nhã, thọ hơn 80 tuổi. Khi tỉnh mộng, anh thấy vẫn đang
ở trong nhà trọ, nồi cháo kê vẫn chưa chín. Giấc mộng huỳnh, mộng hoàng
lương, giấc kê vàng có nghĩa là ảo mộng (illusion).
[17] Bước
nhặt: Bước nhanh (to quicken one’s
pace).
[18] Đổi
màu: Đổi lòng thay dạ (to be
unfaithful, to shift one’s feelings).
[19] Năm
bảy mươi tấc hơi: Kiếp sống 50-70 tuổi.
[20] Con nhờ có căn lành nên sớm giác
ngộ, sớm biết tu học.
[21] Thương cho những thanh niên trẻ tuổi
còn phải hy sinh xương máu trong thời chiến.
[22] Bởi
chưng: Bởi vì, bởi lẽ (because).
[23] Dò
chơn: Dò dẫm từng bước chân cho chắc chắn.
[24] Lóng
hiểu: Lắng nghe để hiểu.
[25] Khảy:
Khảy đàn, đánh đàn (to twang a stringed
instrument).
[26] Phù
trầm: (Tiếng đàn) cao thấp. Thiệt hơn:
Lời khuyên nhủ cho hiểu rõ lẽ đúng, sai.
[27] Bòn:
Bòn mót, nhặt nhạnh từng chút một để tích lũy cho được nhiều.
HUỆ KHẢI & LÊ ANH MINH chú thích