1.
Không nhớ từ khi nào mà tôi để ý thấy có hai ông bà
đánh cầu lông vào mỗi sáng sớm. Hình như vào độ một buổi lập đông đường mờ mịt
sương mù. Mang máng chớ không chắc lắm.
Tôi vẫn chạy xe trên con đường nầy từ mấy năm trước,
nên ắt hẳn hai ông bà mới về ở đây thôi. Tôi nghĩ là hai vợ chồng già, bởi
không thể là hai người bạn hay hai anh em hoặc hai chị em. Tự nhiên tôi nghĩ
vậy.
Không phải tôi đi mỗi sáng. Cứ bốn, năm ngày mới tới
một ngày tôi lên phiên trực lúc 7 giờ. Như vậy khi tôi đi tới ngang chỗ hai ông
bà luôn đúng vào lúc 6 giờ 15 và đến Phòng Điều Hành Trạm Biến Điện Vũng Liêm
chừng 6 giờ 50.
Từ ngày tôi để ý biết sự hiện diện của hai ông bà,
gần như mỗi lần đi trực ca sáng là thấy hai ông bà đánh cầu lông. Riết rồi chỗ
đó như một điểm mốc trên đoạn đường chừng hai cây số nầy: cà phê Citi, nhà anh
Chín Thơm, nhà bạn Vĩnh bên kia đường, hai ông bà đánh cầu lông, Ẩm Thực Phố,
ngả tư Đồng Quê...
Mới đầu hơi lạ, dần dần thì rồi cũng bình thường như
những cây sanh buông rũ chùm chùm rễ phụ trồng dài trên vỉa hè, những tấm bảng
có logo quảng cáo... bởi hai người sáng sáng đánh cầu lông thể dục thể thao thì
đâu có gì đặc biệt.
Chỉ có một lần hình như chạy tới đó thì sợi dây cột
đồ trên xe bị sút, tôi phải dừng lại. Nhờ vậy mới có dịp nhìn rõ, và tôi đã bật
cười khi thấy kiểu đánh cầu của hai ông bà.
Khi ông giao cầu qua thì bà đánh hụt, trái cầu rớt
xuống gần đó. Bà lượm lên giao qua cho ông, ông vớt một cái cũng khí thế, nhưng
cũng hụt. Ông lại lượm trái cầu giao qua cho bà, cứ giao qua giao lại mà gần
như không ai đánh trúng trái cầu một lần nào. Cứ lượm lên rồi giao qua cho
người bên kia lượm rồi giao lại. Tôi tắt máy xe nhìn một hồi, vừa tức cười vừa
thương thương. Hai ông bà hình như không thấy, hoặc không để ý tôi đang đứng
xem ông bà đánh cầu lông, một trận giao đấu mà lần đầu trong đời tôi được thấy.
Cả hai ông bà đều có vóc dáng gầy và nhỏ người. Cổ
quấn khăn lông, nhốt hai đầu khăn vào cổ áo để không bị rớt khi giao đấu. Tôi
có cảm tưởng đây là hai vợ chồng từ miền ngoài vào, chắc là cán bộ hưu trí, vì
phong thái không phải là người nhà quê hay người từng lao động phổ thông.
Nhờ dừng lại xem tôi mới hiểu hai ông bà chỉ dùng quả
cầu, cây vợt như một công cụ thể thao độc lập vậy thôi chớ không phải là phương
tiện để giao đấu. Và phải công nhận sự kiên trung hằng ngày từ mấy tháng qua,
ông bà đã chọn cách thể dục sáng như vậy, như một sự nương náu cần thiết, trong
chuỗi ngày Thu Đông xế bóng.
Những lần sau, mỗi khi ngang qua tôi đều đi chậm lại
để nhìn, để ban tặng cho lòng mình một chút vui vui, một chút ngưỡng vọng, một
chút thương thương.
2.
Hết mùa đông. Tới mùa giáp tết. Hình như trong mấy
ngày tết đi ngang tôi thấy vắng vắng, thiếu thiếu. Cũng bình thường, vì tết
nhất luôn có những lịch sinh hoạt sai chạy so với thường ngày. Ai cũng vậy,
chắc ông bà cũng vậy. Và cái nhìn của tôi với kiểu đánh cầu lông có một không
hai nầy dần dần cũng bình thường như những cây sanh, những tấm bảng logo quảng
cáo. Cuộc sống trôi đều đều và chầm chậm có chút gì buồn buồn, như một bài nhạc
xưa có tiết tấu trầm trầm không vút cao rồi hạ thấp đột biến.
Quen dần đến nỗi khi hai ông bà không còn sáng sáng
ra vỉa hè đứng đánh cầu lông nữa mà tôi cũng không để ý. Tôi hầu như quên đi
hoặc hòa trộn tất cả cái mốc vị trí trên đoạn đường hai cây số nầy, vì hàng
mười năm trời qua lại, tôi thuộc lòng đến từng viên đá gồ lên mặt đường, những
vệt sơn phân cách chỗ nào mờ chỗ nào lệch xéo, quen một cách vô thức.
Bỗng một buổi sáng tôi thấy ông. Chỉ có một mình ông
thôi. Ông đứng cũng khoảng chừng chỗ của ông trước đó, nhưng thay vì ông ngó
vào hướng của bà đứng ngày xưa để giao cầu, thì bây giờ ông đứng nhìn ra đường,
nhìn những chiếc xe chạy qua, hoặc không nhìn gì hết. Nét mặt ông bình thản làm
sao, nhưng vô hồn. Vẫn còn cái khăn lông quấn trên cổ, nhưng hai đầu khăn không
nhét vào bâu áo, mà buông thõng hững hờ qua hai vai trũng oằn như hai vệt xe
hằn lõm trên con đường vào xã huyện được làm từ lâu, xuống cấp.
Hai tay ông chắp, cũng hờ hững không có sự ráng sức
nào, sau cái lưng cong về một bên, có lẽ do khung xương quá lâu đời không còn
muốn giữ thân người cho thẳng thóm đàng hoàng nữa.
3.
Tôi chợt nhớ lại một khoảng thời gian nào đó gần gần
đây khi đi ngang qua có thấy treo một lá cờ vuông vắn thường dùng làm hiệu cho các
đám tang. Nhìn khuôn mặt bình thản nhưng vô hồn của ông, tôi đã hiểu.
Ông cụ đánh cầu lông (tôi tạm gọi như vậy, vì không
biết gì hơn về ông) không phải mỗi ngày mỗi ra đường đứng, đều đặn, như thời
gian còn đánh cầu lông với bà. Thỉnh thoảng thôi, có khi cả tháng tôi mới thấy
ông. Nhưng lạ! Ông đứng đó như một pho tượng, nghĩa là lần nào cũng giống như
lần nào. Và đôi mắt. Đôi mắt không có hồn, nhìn mà như không nhìn gì hết. Tôi
độ ông không thấy gì rõ lắm đâu. Vì theo quy luật lão hóa, thì khi vào tuổi bỏ
kiếng đọc sách báo thì mắt không còn nhìn thấy xa được nữa nếu không mang
kiếng. Có thấy thì cũng lờ nhờ nhòe nhoẹt.
Ông thấy gì sau bức màn mờ ảo khói sương đó?
Quãng thời gian dằng dặc của một đời người?
Chắc thế nào trong bức màn đó cũng có lờ nhờ người
đàn bà từng đánh cầu lông, mà đến lúc nầy tôi quyết chắc bà là người bạn đời
của ông.
NHƯ KHÔNG ĐẶNG
CÔNG TẠO
Vĩnh Long, sáng
Chủ Nhật 23-8-2015