Đò ơi!
chầm chậm sang bờ
để con sóng gợn
nhẹ thơ thẩn chiều.
Nắng ơi!
dừng rót cô liêu
nhuộm câu hò hẹn
tím điều ngày qua.
Người đi
người đã đi xa
với sông
tôi cũng chỉ là gió thôi.
Vói tay khỏa sóng
để rồi
gặp xa xăm ngoái
bồi hồi
gọi tên.
THẤY KHÔNG?
Chúng ta
đã và đang
chết dịu dàng
trong chính ta.
Có gì đâu
phải phiền hà
vui lên
để mốt mai xa
khỏi buồn.
KHÔNG ĐỀ
Ý bỏ mà lòng chẳng buông
Bao nhiêu ký ức trào tuôn dập dìu
Cầu Thầy mở lượng dung nhiêu
Độ con bỏ bớt bao điều lăng xăng.
NGHE BẰNG TIM
Đâu chỉ ở lứa đôi
Mới nghe được thao thức bằng tim
Anh em chúng ta cùng Cha
Sẻ chia những ấm lạnh, nổi chìm
Lẽ nào sự thấu cảm
Không bằng con tim lẽ thật
Câu hằng
sống, yêu thương ngọt mật
Bản
ngã, tư tâm khuynh đảo cả rồi
Hy
vọng để bồi hồi
Và
hụt hẫng tim càng thấm thía.
Nhưng
sẽ chẳng mất gì đâu
Cánh
cửa đạo-đời vẫn còn bao ý nghĩa
Khi
tim truyền qua tim
Tràn
hơi ấm Ơn Thầy
Thôi
hãy gác nỗi buồn
Xắn
áo chung tay
Vai kề vai cùng gánh vác
Vượt qua khó khăn, ghềnh thác
Nhất định, nhất định
Ngày không xa
Ta sẽ đón trời hồng.
VÕ VĂN PHO