TRẦN DÃ SƠN (thơ)
TIẾNG KÊU CỦA CON CHIM NHỎ
Tôi là con chim nhỏ
Đậu
cành đời mà ca
Thương
bầy đàn tản lạc
Chưa
tìm thấy quê nhà
Tôi là con chim nhỏ
Say dấu
bụi phồn hoa
Bay
hoài khi mỏi cánh
Vẫn
trong cõi người ta
Cõi
người đầy biến động
Cũng
tại lòng mà ra
Bao
giờ lòng thanh tịnh
Ở đâu
cũng là nhà
Tôi là con chim nhỏ
Hót
những lời thiết tha
Bầy
đàn ơi, quay lại
Đã
bay xa, quá xa!
05-11-2019
MÙA VÀNG
Ai gánh vàng thu
rải đầy đường
Hay thu vàng đến tự muôn phương
Từ trong màu áo thời gian ấy
Với nắng vàng mơ sợi mến thương
Đã biết mùa thu của
đất trời
Của màu phơn phớt ráng vàng phơi
Hiên chiều lá khẽ rơi trên giấy
Con chữ đòi thơ đến gọi mời
Ừ thì lão lai là
tài tận
Nhưng lòng chưa cạn hết nguồn thơ
Nên còn phụng hiến còn dâng tặng
Còn có yêu thương để đợi chờ
Ô trăng vàng thu
lên mênh mông
Vàng ai đem thả xuống dòng sông
Thuyền đi nhẹ tách vàng đôi ngả
Khuya khoắt bờ lau sương ướt đằm
Mùa thu đã đến tự
lâu rồi
Từ khi trời đất mới phân ngôi
Cái duyên Thơ-Đạo duyên tiền định
Theo ánh vàng trăng đi vào đời.
Trung Phước An, Krông Pắc, 2020
BUÔNG
Giọt sương rơi rụng
bờ lòng
Nửa thương dĩ vãng nửa mong mỏi chờ
Sợ mai lỡ lạc ý thơ
Người ơi, tôi sẽ bơ vơ thế nào?
Ai xưa phơi áo bờ
rào
Gió bay để nụ trúc đào phai hương
Tôi còn với cuộc tang thương
Nhớ quê dằng dặc mà đường thì xa
Ngồi đây thầm hỏi
tuổi già
Đời người ai chẳng sương pha gió mòn
Hơi đâu tính chuyện mất còn
Làm sao giữ trọn là con của Thầy
Thuở nào bạn với
cỏ cây
Với nương rẫy đó tháng ngày buồn tênh
Có gì để nhớ để quên
Gởi cho gió cuốn lênh đênh theo cùng.
Krông Pắc, 30-4-2020
MẤT QUÊ
Lòng em ôm tất cả
Tất cả thú-đau-thương
Tôi chỉ là hạt bụi
Trôi giữa cõi mù sương
Hạt bụi tôi đứng
dậy
Đưa tay vin cành đời
Một mai nào em đến
Thấy tôi đương
làm người
Lòng em là biển động
Muôn nghìn con sóng xao
Tôi làm sao hiểu được
Sóng giạt về phương nao
Tôi là người lạc
khách
Đường về mãi còn xa
Đã bao lần vấp ngã
Đau! Đứng lên hít hà
Chúng ta là lạc
khách
Ở tạm cõi nầy thôi
Còn bao nhiêu người nữa
Cố hương mất đâu rồi?
Krông Pắc, 30-4-2020
XƯA
YÊU, NAY YÊU
Ngày
xưa đi học yêu áo trắng
Yêu cỏ sân trường,
yêu tóc mây
Nay yêu màu áo em
đi lễ
Những người em
chung một Đạo Thầy.
Krông Păk, Đắc Lắc, 11-01-2020
VỌNG
Tặng Trương Văn Hùng
Ta nằm
mộng dưới trăng vàng
Buồn theo con
nước gọi ngàn cõi xưa
Đêm nay hồ dễ
trời mưa
Biển vang lời
sóng len qua ngõ hồn
Ta nghe năm tháng
hao mòn
Đục xương da lạnh
cội nguồn nhân gian
Ta nằm mộng dưới trăng
vàng
Biển dâng triều
dậy đêm tràn ý thu
Vẳng lời biển gọi
thâm u
Gối đầu trên cát
nhớ từ cổ sơ
Vẫn yêu biển
chẳng bến bờ
Để nghe ấm những
mùa chờ đợi nhau
Ta về đẩy mộng
lên cao
Dòng thời gian
rụng điệu rao đón mời
Hẹn bao nhiêu
kiếp luân hồi
Ngày bao nhiêu
đấy sao người lãng quên
Bây giờ biển vẫn
lặng yên
Hàng dương rũ lá
vàng trên cát gầy
Bây giờ lạnh
xuống nơi nầy
Tần ngần thoáng
bụi mù bay khắp trời
Van em giấu tuổi
rong chơi
Van em ngõ hạnh
tiếng cười hư linh
Biển khuya thương
sóng trở mình
Sầu xanh rêu đã
vây quanh chỗ nằm.
(tháng 01-1973)