CON
ĐƯỜNG GIẢI THOÁT
SỬ KIẾN NGUYÊN
Giải thoát tuy bình dị, sâu lắng, nhưng
lại không phải dễ đạt được. Nó là cái tự nhiên như nhiên, là cái bình thản của
người nghệ sĩ chơi đàn, sau bao năm dày công khổ luyện, cuối cùng có thể tấu
lên bản nhạc mình muốn nghe một cách nhẹ nhàng. Bây giờ muốn bảo phải vạch ra
một con đường duy nhất để đi, thì không thể làm được, vì tâm tính mỗi người
khác nhau, chỗ trường đoản cũng khác nhau, nên thực không thể có công thức.
Mô tả con đường tôi đã đi qua đã khó,
phương chi đến chuyện vạch lối cho người ta. Nhưng tôi có mấy kinh nghiệm thế
này, cho người quan tâm:
- Một là, phải biết cho tường mình đang
đi tìm cái gì. Giải thoát nghĩa là gì. Mục đích là gì. Ở đây phải định chân cho
đúng. Cái gì mà còn biến chuyển, mất đi đều là mục đích không xứng cả. Không kể
trong lĩnh vực vật chất mà thôi đâu, tôi còn thấy có người muốn tu tập để được
thần thông này, lên tầng trời kia... Thảy đều không xứng là cái đích.
- Hai là, phải khao khát được giải thoát,
được cứu độ. Khao khát đó phải được hâm đi hâm lại trên suốt chặng đường. Không
có nó, như xe không xăng, bếp không lửa, không đi được đến nơi.
- Ba là, phải tuyệt đối thành thực với
chính mình. Mình dở thì phải nhận là dở thật. Tuyệt không được tự lừa dối mình.
Khiêm nhượng đồng hành cùng thành thực. Không khiêm nhượng trong lòng thì không
thành thực được với bản thân.
- Bốn là, phải kiên trì bền chí, không
được bỏ công phu bất kể ngày nắng ngày mưa. Nếu đã theo vị Thầy nào thì phải
tuyệt đối vâng lời.
- Năm là, phải xin Ơn Trên giúp sức, và
phải bền chí trong việc này. Điểm này cực kỳ quan trọng, là chìa khóa đã dẫn
tôi về con đường ngay. Nếu xin thì phải tin, rồi từ từ niềm tin sẽ được củng cố
và con đường tu sẽ thăng tiến.
Không có chỗ nên viết ít. Xin đừng bám
vào câu chữ mà nên hiểu ý, rồi từ đó suy ra nhiều. Tôi đã tìm thấy con đường
nơi Đấng Chí Tôn, nhưng tôi không chủ trương áp đặt pháp tu.
SỬ
KIẾN NGUYÊN
Thánh Địa Tây Ninh
đầu mùa Hạ năm Canh Tý (2020)