Bây giờ mùa thu rồi phải
không em
Ai qua áo lụa tóc nhung mềm
Gót chân thềm cỏ cành xao động
Mắt cũng buồn theo mưa lá bay
Bây giờ mùa thu rồi phải
không em
Cây khô còn nhớ đứng bên thềm
Rừng quen gió lạ mây giăng thấp
Tuổi đã buồn che kín bóng đêm
Bây giờ mùa thu rồi phải
không em
Có ai qua những phố không đèn
Bóng trăng nào vướng trên dòng tóc
Bước đã chùng trên những lối quen
Bây giờ mùa thu rồi phải
không em
Cho anh trời giá buốt tâm hồn
Nước xanh rồi cũng mù sông biển
Đời đã trầm luân đã lớn khôn
Bây giờ mùa thu rồi phải
không em
Ru thêm giấc mộng đến êm đềm
Ru em sầu kín như ngày tháng
Em đã xa và ta bỏ quên.*
KIM TUẤN
(Nguyễn
Phước Vĩnh Khuê, 1940-2003)
* Dị
bản: Em đã xa và ta bỗng
quên.
SANG
THU
Hiu hiu gió gửi mây về
Nửa
thu sang đó, nửa hè còn đây
Bóng
mờ xuống lặng chân cây
Non
cao vắng vẻ, sông đầy nhớ mong
Cô
hồn rủ dáng trên không
Giờ
nghiêng cánh nhớ trong đồng tịch liêu
Xe
đi, tiếng rộn qua chiều
Lửa
thôn thấp thoáng mái lều ngẩn ngơ
Mênh
mông xanh thắm phai tờ
Chân
đi vương vấn, lời thơ ngậm ngùi.
HỒ
DZẾNH (1919-1991)
THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU
Cuối trời mây
trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.
XUÂN QUỲNH (1942-1988)