BẾN XƯA
đêm nằm
nhớ quá bến sông
thương con sóng vỗ
nỗi lòng mùa xưa.
bao sớm nắng
bao chiều mưa
bao lần trễ chuyến đò trưa
ai chờ.
ai ngồi thủ thỉ bâng quơ
đố ai con nước lững lờ
về đâu.
sao trầu không bén duyên cau
để vôi quánh cục
dãi dầu đắng cay.
để rồi nợ một vòng tay
mắt rơm rớm khóc
bến ngày ra đi.
GỞI CON
Ba không
buồn, chỉ hơi lo lo
con của ba có
cái gì khang khác
mang đôi dép
cũ mèm
áo quần lắm
khi nhếch nhác
tuổi thanh
xuân
mà phong cách
cụ già
không đi làm
thì quanh
quẩn trong nhà
nghe nhạc
Trịnh
đọc thơ Bùi
Giáng
triết học văn
chương
ngẫm suy hoài
không chán
khắc khoải
trái tim trong sáng đâu rồi?
yêu quý chân
thành
nên ghét thói
đãi bôi
những hào
nhoáng rẻ tiền giả dối
sống lặng lẽ
mặc ai thành
con rối
tấn trò đời
thiên hạ múa may.
Nên hư sao
thể giải bày
mênh mông
cuộc sống vần xoay nỗi đời.
VÕ VĂN PHO