TIẾNG TU OA
Một bước nhân sinh đêm
nối ngày
Bước cao
bước thấp
ngắn mà dài
Chiều về sờ lại chân mòn mẻ
Bó cỏ đầu xe hấp dẫn dai.
Sáng nay mát rượi trời
hồng thắm
Cảm giác bình minh khắp tế bào
Nắng sớm long lanh sương lá biếc
Chim trên cành ríu rít xôn xao.
Nghe gió đèo hương lả
lướt qua
Nghe trời ôm đất thở giao hòa
Nghe cây hát khẽ bài cho nhận
Nghe suối tương sinh gọi hải hà.
Ta lại là con giữa mẹ cha
Giữa trời đất
rộng khóc tu oa
Lời ru
Điệu hát
Hương lúa, bắp
Giọt lệ tinh
khôi chợt vỡ òa.
CHÂN TRỜI
Em vừa thấy chân trời sau dãy núi
Mắt rực tin,
chân hồ hởi, lên đường
Sau dãy núi rồi
sau nhiều dãy núi
Chân trời như
cút bắt giữa mù sương.
Chiều qua gặp lão tiều hỏi lối
- Ồ! Chân trời ở
phía sau lưng.
Em
quay lại: Quê nhà mờ tỏ
“Chân
trời” như tựa cửa, rưng rưng.
Rồi sáng nay trên đường cố lý
Nhẩm
ý tiều: Tìm lại chân mình
Sân
chùa cũ mai vàng rực nắng
Ao làng xưa sen trắng lung linh.
KHÔNG ĐỀ
Tất cả dòng sông hằng
tuôn chảy
Trong tôi lặng lẽ một chân trời
Thời gian nối tiếp, đi đi mãi
Uyên nguyên bóng cửa một con người.
GIÓ thanh thản qua đồi
cao khe thẳm
TRĂNG tắm mình cùng biển rộng hồ nông
ĐẤT bình lặng chở ghét thương phải
trái
TRỜI như nhiên ôm vạn vật vào lòng.
Ta yêu gió, mến trăng,
thờ trời đất
Nghe thiên nhiên luôn gợi nhịp đăng
trình
Mùa đạo lý hồng tươi hoa phúc lạc
Mùa nhân sinh xanh biếc nụ tâm linh.
SẮC DIỆN PHÙ SA
Em sinh ra từ quê hương
nông nghiệp
Và lớn lên cùng lúa cá đồng bằng
Được tắm mình sông Học Phật Tu Nhân
Em - hương hoa phù sa sông Cửu.
Rồi mai, em đi Paris , Sydney ,
New York …
Để tham quan, kiếm chữ, kiếm tiền
Em bước ra từ Việt Nam Tổ Quốc
Máu thịt thắm hồng bản sắc Rồng Tiên.
Trong cái chung, nơi em
còn sắc màu văn hóa
Tính nông dân phác thực, kiệm cần
Chất hòa hiếu, ngay tình… như đặc sản
Không vênh vang, không mặc cảm cội
nguồn.
Đức cầu tiến giao liên bờ
cách biệt
Tánh thuần lương kết tụ hạt phù sa
Dù hội nhập, vẫn là em - người Việt
Dựng ngày mai từ chỗ đứng ngày qua.
NGUYỄN DO ĐẰNG