CŨNG MỘT KIẾP NGƯỜI
Hỏi rằng xưa ở nơi đâu
Thưa từ tiếng khóc bưng đầu mà ra
Dãi dầu gió táp mưa sa
Nghìn trùng cách trở quê nhà khôn nguôi
Tưởng là cõi tạm mà thôi
Ai ngờ bám rễ đâm chồi nơi đây
Từ thân nhập cuộc lưu đày
Huyễn du môt giấc mộng dài xanh rêu
Giữa dòng nước chảy lêu bêu
Cánh chuồn mỏng mảnh cuốn theo bụi trần
Tiếng chày gõ vỡ phàm tâm
Nửa đêm thoang thoảng mùi trầm hương bay
Xin chào nhau giữa cõi này
Chào nhau qua những tháng ngày rỗng rang
Một đời đã lỡ đa mang
Kiếp căn sao khéo buộc ràng khéo trao
Ừ thôi đất trích chiêm bao
Gặp nhau ngần ấy lẽ nào không duyên
Bây giờ đã bén mùi thiền
Xin cho giữ vẹn lời nguyền buổi xưa.
VỌNG
Tặng Trương Văn Hùng
Ta nằm mộng dưới trăng
vàng
Buồn theo con nước gọi
ngàn cõi xưa
Đêm nay hồ dễ trời mưa
Biển vang lời sóng len
qua ngỏ hồn
Ta nghe năm tháng hao mòn
Đục xương da lạnh cội
nguồn nhân gian
Ta nằm mộng dưới trăng
vàng
Biển dâng triều dậy đêm
tràn ý thu
Vẳng lời biển gọi thâm u
Gối đầu trên cát nhớ từ
cổ sơ
Vẫn yêu biển chẳng bến bờ
Để nghe ấm những mùa chờ
đợi nhau
Ta về đẩy mộng lên cao
Dòng thời gian rụng điệu
rao đón mời
Hẹn bao nhiêu kiếp luân
hồi
Ngày bao nhiêu đấy sao
người lãng quên
Bây giờ biển vẫn lặng yên
Hàng dương rũ lá vàng
trên cát gầy
Bây giờ lạnh xuống nơi
nầy
Tần ngần thoáng bụi mù
bay khắp trời
Van em giấu tuổi rong
chơi
Van em ngõ hạnh tiếng
cười hư linh
Biển khuya thương sóng
trở mình
Sầu xanh rêu đã vây quanh
chỗ nằm.
XIN
Ta về nhớ
mùa xưa cũ
Tháng Ba nắng ngập khoang
thuyền
Tóc ai thoảng hương bồ
kết
Buồn chi nón lá nghiêng
nghiêng
Mùa Thu
heo may chưa tới
Đã nghe hơi thở nồng nàn
Phả vào hồn thơ vời vợi
Ta về mắt biếc mang mang
Ừ thôi mẹ không còn nữa
Ừ thôi chị cũng đã già
Chị xưa như màu áo lụa
Mẹ xưa như nắng nhạt nhòa
Còn đây giữa dòng quên lãng
Tay buông chưa hết muộn phiền
Tim ta rụng từng năm tháng
Biết ai còn nhớ hay quên
Thời gian rình mò tuổi tác
Xin đời cơm áo đừng trêu
Bỗng thèm một lời an ủi
Một lần thôi cũng đủ
nhiều
Lặng im
nghe con gió thổi
Ngoài hiên rớt giọt mưa
mau
Lạy Trời xin đừng giông
bão
Để người tìm đến với nhau
Xin cho
trọn lời nguyện ước
Thơ là hơi thở quê hương
Thơ là một dòng suối mát
Ru ai giữa cõi vô thường.
2017
SAY
Hỏi bao
nhiêu tuổi?
Đáp: Già rồi!
Sao vẫn còn say vẫn rong
chơi?
Thưa tự lâu rồi vô lượng
kiếp
Vì yêu Thơ-Đạo nên thế
thôi.
Nhớ thuở
hàn vi ở quê nhà
Trải chiếu ngoài sân ngắm
trời xa
Sóng nước Trường Giang
vờn chân tóc
Thấy trăng mà ngỡ chén
quan hà.
Lớn lên
say khướt ngủ dưới sương
Tưởng ngủ bên ai hương
tóc vương
Lúc tỉnh thấy mình như
hơi thở
Thấy đời ấm lạnh nhớ cố
hương.
Ừ ta còn say ta còn vui
Rứa đó cười chê cũng mặc người
Lận đận bên trời thân cát bụi
Thà say hơn tỉnh lại hổ ngươi.
Uống đi, nầy chén của thơ văn
Chén của sinh ly, chén vĩnh hằng
Bạn chọn chén nào tùy ý bạn
Có say ta đâu dám cản ngăn.
Riêng chén Đạo-Thơ ta chọn rồi
Đã uống từ khi còn nằm nôi
Mẹ hát ru ta vào giấc ngủ
Một trời yên tĩnh - một đời
thôi.
23-5-2017
MỜI
Giấy
đây mời bạn đề thơ
Dẫu lòng mỏng mảnh như tờ
lá non
Thôi đừng tính chuyện dại
khôn
Để mai kẻ mất người còn
không đau
Thuyền
đây mời bạn xuống mau
Qua sông sơm sớm sợ sau
nước ròng
Kể chi đến chuyện nhớ
mong
Nhớ đi không được mà
trông khó về
Trời
chiều khói tỏa che quê
Buồn lên mấy dặm sơn khê
nữa rồi
Lênh đênh bến đỗ xa xôi
Trễ đò bạn lại trách
thôi, ích gỉ.
GÕ CỬA
Ta về gõ cửa mùa Thu
Lắng nghe sương lạnh hát ru bụi vàng
Nghe trời đất rộng thênh thang
Nắng chiều nhớ sóng trường giang nữa
rồi
Áo xưa khép mở buồn vui
Sông xưa bến cũ ngùi ngùi khói mây
Ta còn đây người còn đây
Chút duyên hội ngộ mai này còn không
Hai ta vào chốn bụi hồng
Mà thương đôi mắt lưng tròng trắng
đen
Nhịp đời nặng nhẹ đã quen
Biết ai gạn đục lóng phèn chờ nhau
Ta về gõ cửa mai sau
Mùa Thu vàng cả
hương màu thời gian
Và thơ vàng dấu
địa đàng
Chừng như trăng
cũng vàng sang dặm trường
Người vui với gió bốn phương
Lòng ta mải dõi
theo đường hằng sinh
Bao giờ nhập
cuộc đăng trình
Về quê mình lại
thấy mình không không.
TRẦN DÃ SƠN
Krông Păk, Thu 2017