Diêu Trì Bửu
Điện (thánh thất Bình Hòa, Gia Định)
Tuất thời, 14-8 Nhâm Tý (Thứ Năm
21-9-1972)
Thông công: Bộ phận Hiệp Thiên Đài hỗn hợp gồm
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo
Việt Nam và Thiên Nguyệt Lâm Huyền Châu (Hội Thánh Hậu Giang).
Pháp đàn: Chơn
Tâm; Đồng tử: Kim Quang;
Độc giả: Huệ
Chơn
TÁI CẦU
VÂN HƯƠNG THÁNH MẪU
Chào chư Thiên
ân hướng đạo. Chị mừng các em nam nữ.
Giờ này Chị
cùng Cửu Nương đến trước để quan sát đàn tiền. Từ Tôn Kim Mẫu sẽ đến trong giây
phút. Vậy các em từ trong đến ngoài, cân y ([1]) tề chỉnh, tư tưởng trống
không, thành tâm như như để thọ hưởng lời huấn dụ.
Bàn cơ cần
được tẩy trần thật kỹ. Đức Từ Tôn Kim Mẫu vừa tới. Các em hãy thủ lễ. Chị và
Cửu Nương xuất ngoại ứng hầu. Thăng.
MẸ LINH HỒN CÁC CON
Mẹ mừng các
con lớn nhỏ.
THI
VÔ vi chi khí dựng càn khôn
CỰC điểm nguyên sanh đạo bảo tồn
TỪ Mẫu khuyên con tu phục vị
TÔN danh chủ thể giữ chơn hồn.
Giờ nay Mẹ đến
trần gian để chứng lễ cho các con vui, hầu bù lại phần nào nỗi khó nhọc suốt
một niên trình hành đạo trong nữ giới. Vậy, Mẹ cho phép các con đồng an tọa.
Các con! Mẹ hài lòng nhìn thấy các
con để trọn tâm hướng về ngày Trung Thu, để bao nhiêu thì giờ chuẩn bị hầu hiến
dâng Đức Mẹ Linh Hồn.
Đó là quan niệm chung của các con,
cũng cho là được, nhưng các con đừng bao giờ quên tình đồng đạo, đồng bào. Các
con phải thương yêu đoàn kết, dẫn dắt bảo trợ với nhau cho phải tình phải
nghĩa, phải nhân phải đạo với nhau. Đó là món quà quý nhứt hiến dâng Đức Mẹ.
Mẹ hằng bảo: Tình thương Mẹ không ở
đài cao hoang vắng mà luôn luôn ở trong sự bảo dưỡng các con trong mọi giới,
nhất là những đứa con thật thà chất phác, ngu dốt, nghèo đói.
Các con ôi! Các con từ các phương
hướng quy tụ về đây để rồi chia tay ra về mọi phương hướng. Các con sẽ học được
những gì và mang theo những gì về địa phương mình? Đó là điều đáng kể, chớ
không phải chỉ đến đây với mục đích tầm thường là hiến dâng lễ phẩm cho trang
trọng để tỏ lòng kính yêu Đức Mẹ Vô Vi và nhờ sự hộ trì dìu dắt bằng an trên
bước đời nhân thế cho bản thân, cho gia đình. Nếu như vậy thì không đúng nghĩa
và không ý thức được ngày lễ này đâu đó các con.
Vì ngày thường, bất cứ lúc nào, bất
cứ nơi nào và bất cứ giai tầng xã hội nào trong các con vẫn luôn luôn có tình
thương Từ Mẫu chở che. Khi các con tưởng đến Mẹ là đã có Mẹ nơi tâm con rồi,
lựa là ([2]) phải đến đây làm chi cho tốn công
hao của và phí thời giờ. Trong lúc đó có những con trong cảnh hàn vi thiếu hụt,
vay mượn đó đây để làm lộ phí.
Như vậy, trọng tâm của cuộc lễ này là
chi hỡi các con?
Vì Đạo đã sinh các con, đâu đòi các
con phải đền ơn đáp nghĩa. Vì sự sống của các con, mới hóa sanh hoa quả thảo
mộc cùng ngũ cốc để bảo dưỡng các con, đâu đòi các con phải đem lễ phẩm hiến
dâng. Vì sự quên gốc, quên nguồn, quên tình thương giữa nhau nên khai minh các
tôn giáo để dạy dỗ các con nên người đạo hạnh, đâu đòi các con thành kỉnh đọc
kinh chúc tụng tôn xưng. Vì sự tiến hóa của các con theo nhịp độ của vạn linh
nên đã cho những nhà bác học đến thế gian dìu dắt và tạo đủ tiện ích cho các
con lấy đó làm phương tiện hành đạo giúp đời để mau tiến hóa đến hàng chí
thiện, chí mỹ, chí nhân, cũng không đòi hỏi các con phải làm những gì để gọi là
đền ơn Tạo Hóa.
Xuyên qua những dữ kiện ấy, các con
đã hiểu được phần nào lòng Mẹ muốn gì và sẽ nói những gì với các con trong đàn
cơ hôm nay.
Các con ôi! Các Đấng thiêng liêng
thường dạy: Bởi nhiều trẻ con còn mù chữ nên trường học được mọc lên để dạy dỗ.
Bởi nhân dân bệnh hoạn ốm đau nên dưỡng đường, bệnh viện được cất lên để điều
trị, chăm nom sức khỏe. Bởi nhân dân bị thiên tai chiến họa nên đoàn cứu tế xã
hội phải đến để giúp đỡ, hàn gắn, cứu tế những vết thương đau. Bởi loài người
hung ác bạo tàn, xấu xa tội lỗi nên tôn giáo, đạo giáo được xương minh để dắt
dìu dạy dỗ trở lại đường thiện lương thuần mỹ.
Còn cuộc lễ này, con hiểu như thế
nào, hỡi các con?
Mẹ thường nói: Tuy hình hài vóc dáng
các con có thể chia ra hai giới gọi là nam nữ, nhưng bổn linh chơn tánh nào ai
khác ai, đồng thọ sanh trong luật âm dương mà có.
Bởi chấp trước nên tự ngàn xưa, nhiều
vùng trên thế gian này có tục lệ hoặc là trọng nam khinh nữ, hoặc là trọng nữ
khinh nam. Đó mới chỉ là khác nhau một chút thôi, đã vin vào một chút đó làm
bức tường ngăn cách, rồi đến đoàn thể. Mẹ chỉ nói đoàn thể đạo đức không thôi.
Mỗi một đoàn thể nào cũng nhắm vào
việc hành đạo giúp đời, tế chúng độ dân để lập công bồi đức. Việc làm thật là
không có khác chi, chỉ vì các danh xưng của mỗi đoàn thể hoặc chỉ vì cái danh
từ nào đó của mỗi đoàn thể khác nhau, rồi các con lại vin vào đó làm bức tường
ngăn cách. Rất đỗi trong sự hành lễ hiến dâng, cùng niệm
một câu, cùng đọc một bài kinh, cùng lễ bái một kiểu, cùng hiến dâng một lễ
phẩm, cùng đánh những hồi chuông, cùng kệ những hồi trống, v.v... giống nhau
một kiểu, nhưng vì cái ngã, cái tha ấy đã là bức tường ngăn cách giữa các con
với nhau.
Các con thử nghĩ, như các con là một
bà mẹ thế gian sanh nhiều đứa con, mỗi đứa được phân chia mỗi ngành chuyên môn
khác nhau để cùng xây dựng kinh tế phồn thịnh cho gia đình ấy. Nếu lúc đó, mỗi
đứa con muốn được ảnh hưởng ưu thế về ngành của mình lại làm việc va chạm, tranh giành quyền lợi những đứa khác để gom góp cho nhiều về
dâng lên bà mẹ ấy để được sự khen ngợi nuông chìu, thử hỏi,
bà mẹ thế gian đó có được vui lòng khi nghe đứa này bài xích đứa kia để tranh
phần phải cho mình? Đó mới chỉ là bà mẹ ở thế gian thôi.
Các con ôi! Mẹ phân như vậy không
phải chỉ trích các con đâu. Các con đừng vội buồn, làm nũng,
hờn mát rồi mùa thu năm sau không đến với Mẹ nữa.
Mẹ phân như vậy là để an ủi, vỗ về các con, những lúc đã dốc hết tâm lực trí não, hy
sinh giờ giấc thụ hưởng riêng tư, tiết kiệm từ đồng để làm việc đạo với tinh
thần vô tư không vụ lợi, nhưng cũng không tránh khỏi những tiếng thị phi, những
nỗi phũ phàng, những điều gay cấn. Chỉ còn có cách là moi trái
tim mình để bảo đảm cho sự tin cẩn của bạn khác phái mà thôi.
Các con yêu quý của Mẹ! Các con rất
xứng đáng là những con hiếu thảo biết vâng lời dạy, bảo đâu làm đó. Nhiều khi
vì sự quá thành kỉnh, kỉnh vâng rồi không dám đem sáng kiến riêng tư của mình
để linh động cho nên việc.
Sự hiện diện của các con trong khung
cảnh này đã nói lên những gì nơi lòng con rồi. Tội nghiệp, có những đứa đã quá
lo âu trang trí cuộc lễ đến nỗi bịnh hoạn kiệt sức, giờ này đành khiếm diện.
Nhưng khiếm diện với các con, chớ đâu khiếm tâm với Mẹ.
Nói trở lại để các con khỏi mỏi lòng
mong đợi.
Các con ôi! Mùa thu năm rồi, các con
đã chuẩn bị tư tưởng Hòa Đồng Nữ Đạo. Mùa thu năm này,
các con hãy cố gắng thực hành sự liên kết hành đạo cho đúng nghĩa của danh từ Hòa
Đồng Nữ Đạo nghe các con.
Khi khai sinh danh từ ấy, các con chỉ
nghĩ đơn giản là hòa đồng (…), nhưng chưa có con nào chịu khó phân tách danh từ
ấy cho đúng nghĩa và đúng đạo lý của nó.
Nữ Đạo thì các con hiểu như vậy cũng
tạm được rồi. Đó là nữ phái trong các tổ chức hợp nhau lại để hành đạo.
Nhưng còn hai chữ hòa
và đồng, các con vì chưa hiểu và chưa uyển chuyển linh động áp
dụng hai tiếng đó đúng lúc, đúng chỗ cho nên thường gặp bất hòa, dị đồng. Vậy
các con hãy nghe và ghi lòng hai tiếng đó qua lời Mẹ phân sau đây để làm bài
học.
Trên đời, đâu có tất cả mọi lãnh vực,
mọi giới đều hòa đồng. Có khi hòa mà bất đồng. Có khi đồng mà bất hòa.
Như các con đồng chỗ nào?
Đồng chỗ phát tâm tu học, phát tâm
hành đạo. Đồng chỗ lập công bồi đức
với phương tiện tu học, hành đạo giúp đời, phổ truyền giáo lý, giáo dân vi
thiện. Đồng chỗ biết cõi trần là tạm
bợ, dầu giới nào, hạng nào trong mấy mươi năm rồi cũng phải bỏ ra đi. Đồng chỗ giác ngộ, lo tu tìm cơ siêu
thoát, giải thoát cái tạm bợ hữu hình này để tìm cái trường cửu trong cõi vô
sanh bất diệt. Đồng chỗ tập sửa tánh,
rèn luyện bản tâm, tắm gội nhơn thân để làm phương tiện diệt lần phàm tâm,
nhường chỗ thánh tâm; thánh tâm thường phát hiện để làm mối dây liên lạc với
cõi trọn tốt trọn lành hầu được sự dìu dắt của chư Phật, chư Tiên. Đồng chỗ lo độ dẫn càng nhiều người biết
đạo thì càng bớt người hung ác, như cán cân sẽ nghiêng lệch lần về bên thiện.
Đó là chữ đồng.
Còn chữ hòa là sao hỡi các
con? Nói hòa thì con nào cũng có thể nói được cả, nhưng thực hành cho được chữ
hòa thì đã có được bao nhiêu?
Mỗi lần hội nghị, dầu hội lớn hay hội
nhỏ, con nào cũng thường nêu lên chữ hòa, chẳng những chữ hòa thôi đâu, lại còn
kèm theo nhiều chữ huê mỹ cao xa và quý giá như hòa ái, thương yêu, tương thân,
tương trợ, chị ngã em nâng, khoan dung tha thứ, v.v… Ôi, cao
quý biết mấy hỡi các con!
Chữ đồng dầu không ai
làm chứng cũng phải chứng minh rằng các con, các giới đều có chữ đồng rồi.
Nhưng các con, các giới chưa hòa được là vì còn có cái ta phàm tâm trong đó.
Vì danh từ mỗi tổ chức đã khai sinh - trong
lúc khai sinh cốt ý tạm mượn để mà gọi, chớ không lẽ một tổ chức vô danh - nhưng
tại cái ta phàm tâm xem danh từ ấy càng ngày càng lớn như Vạn Lý Trường Thành,
nên khó xóa mờ một sớm một chiều để đi đến chỗ hòa đồng không ngăn cách.
Chữ đồng nó đã không có
màu sắc, như chậu nước trong. Vì danh từ, vì bản ngã phàm tâm như những viên
mực khác màu làm cho chậu nước kia biến màu biến sắc. Ngọn đèn nào có nhiều màu
như những tấm kiếng bao quanh.
Tại sao cùng đồng một ý hướng, đồng
một hiểu biết, đồng một lập trường, đồng một đường lối hành đạo thì lại không
nhắm vào cái đồng ấy để cùng nhau phát triển chung cho ích chúng lợi dân, lại
chấp chi cái danh từ nhĩ ngã ấy rồi chữ hòa lại bị xóa mờ sau những phiên hội
nghị?
Mùa thu này cho đến mùa thu năm tới,
Mẹ muốn các con các giới phải cùng nhau chung lo một chữ đồng. Chỗ nào chưa
đồng được thì tạm để đó rồi nó sẽ đồng sau.
Khi chữ đồng thực
hiện thấm nhuần, tự nhiên chân tướng của chữ hòa nó sẽ thị
hiện ([3]) lúc nào không hay biết.
THI
Ớ trẻ cùng nhau một chữ
đồng
Chớ vì sắc lá với màu
lông
Một kiếp rốt rồi một
chữ không.
THI BÀI
Thu Nhâm Tý Từ Tôn
giáng điển
Nơi Diêu Trì Bửu Điện
Bình Hòa
Chứng lòng con trẻ gần
xa
Thương Thầy mến Đạo
thiết tha Mẫu Từ.
Đến đứa nghèo thiếu hụt
trước sau
Lòng thành nải chuối, chùm dâu
Chôm chôm, cam quýt,
mãng cầu, nho tươi.
Cùng bánh khéo do người
tay khéo
Đủ sắc màu mứt kẹo thơm
ngon
Nào là đắt giá bòn bon
Hoa tươi, quả tốt các con sắm bày.
Đứa mắc bận ban ngày làm việc
Thường ban đêm không tiếc giấc nồng
Canh chầy chăm sóc cành bông
Bột đường nhồi nấu mà không mỏi mòn.
Đủ các thức thơm ngon béo ngọt
Chốn trần gian chuốt ngót mấy nơi
Chứng lòng con đó con ơi
Từ trang trí đến tiếp người phương xa.
Có những đứa đường xa bịnh hoạn
Cũng bươn bươn cố ráng về đây
Lao lung vất vả mấy ngày
Mong cho Mẹ chứng lòng
này hả hê.
Chốn Sài Gòn bộn bề xe
cộ
Cũng muốn đi đến đó xem
sao
Giai nhân đủ sắc nhiều
màu
Cũng muốn đi một lần
cho biết
Để chết rồi khỏi thiệt
cuộc đời
Bao năm cặm cụi đua bơi
Đồng chua nước mặn khổ
thôi một đời.
Nay vâng lịnh ra khơi
hành đạo
Để ngắm xem biết thạo
đó đây
Thương cho con dại nghĩ
vầy
Thật thà chất phác
không tài nào hơn.
Tâm đạo có, không sờn
gian khổ
Chứng cho con lớn nhỏ
chung tâm
Cỗ bàn hoa quả đầy mâm
Nhớ lo học đạo phải
chăm nơi lòng.
Đừng có tưởng mênh mông
thượng giới
Từ non cao diệu vợi
thinh không
Tây phương cực lạc xa
trông
Đạo hằng nội tại ở
trong con người.
Con nhứt niệm Phật Trời
liền biết
Ngày đêm lo một việc
tưởng tin
Nói làm tư tưởng cho
in,
Không dời chớ đổi tánh
tình nghe con!
Công hành đạo trèo non
vượt biển
Suốt một đời luân
chuyển đó đây
Giúp đời ngoại tại bên
ngoài
Đó là phương tiện xây
đài bên trong.
Con chớ có hoài mong
bùa phép
Để quỷ ma nài ép lạc
đường
Rồi ra vạn nẻo muôn
phương
Không ngày trở lại con
đường quê xưa.
Xuống cõi thế đong đưa
tại thế
Lộn nhiều đời càng tệ
bấy nhiêu
Ngày nay con tỉnh thức
nhiều
Biết cơ Thiên lý, rõ
điều chánh chơn.
Kẻo biếng lười chậm trễ
nghe con
Hòa đồng cố gắng lo
tròn
Khiêm nhường mẫn ái là
con yêu vì.
Lời Mẹ dạy con ghi chạm
nhớ
Lời Mẹ khuyên cất ở nơi
lòng
Tu nhờ gạn đục lóng trong
Phân thanh lóng trược cõi lòng thường xuyên.
Tu cho miếng tâm điền sung mãn
Cho linh quang sáng láng càng thêm
Ngày ngày cũng thể đêm đêm
Kiên tâm trì chí bên thềm Từ Tôn.
Hỡi con trẻ có khôn phải ráng
Đừng dại ngu chán nản ngã lòng
Đường đời lắm bẫy gai chông
Hổ lang rình rập kẻ không chung tình.
Con ngoan ngoãn biết mình hành đạo
Con mến yêu ráng tạo thời cơ
Dìu nhau đến bến đến bờ
Thuyền từ Đức Mẹ sẵn chờ các con.
Con ôi! Giữ phận cho tròn.
(…)
Đàn cơ tối mai
cũng nhằm giờ Tuất. Các con Bộ Phận [Thông Công] hành y. Thôi, đêm đã khuya,
các con cần an dưỡng để hành sự ngày mai.
Mẹ ban ơn tất cả. Mẹ hồi Diêu
Điện. Thăng.