PHÙ VÂN
NHƯ HẠNH
1.
Nàng ngồi giữa khu vườn ướp đầy hương nguyệt quế,
ngửa mặt lên trời nhìn mây bay trong một sớm mai thanh khiết. Những đám mây nhẹ
tênh, bềnh bồng bay về muôn phía, rồi lặng yên chia thành những cụm mây nhỏ nắm
tay nhau dung dăng ngang khung trời xanh thẳm. Ước chi được hóa thành mây trắng
nhẹ tênh trên trời kia, tự do phiêu du, đi về phía nào mình muốn. Hay chỉ đơn
giản vào một sáng thu phai, lắng lòng hóa thành giọt mưa rơi thánh thót trên mặt
đất.
Thường là sau những muộn phiền, nàng về khu vườn
nhỏ của mình để ngắm mây và nghiền ngẫm sự đời. Lắng nghe những dòng sông nằm
nghiêng trong đêm thở thì thầm thành hơi nước mờ sương. Hơi nước ngập ngừng lơ
lửng bay lên cao hóa thành tơ trời. Hàng vạn sợi tơ trời dệt thành phù vân lang
thang. Hằng ngày, thần Mặt Trời Helios đánh cỗ xe ngựa rực lửa của mình đi từ
Đông sang Tây đem ánh sáng, sự sống cho vạn vật. Nhưng cũng chính hơi nóng từ
ánh sáng kia đã làm những đám mây tan thành nước, rớt xuống đời làm mưa lênh
đênh ...
Đang giữa hạ, trời cao lắm, xanh lắm. Những đám
mây trắng vô tư lự rong chơi đến cuối trời quên lãng. Nàng ngồi nhấm nháp chút
cà phê đắng đót giữa cỏ cây hoa lá, tận hưởng dư vị phiêu bồng từ ký ức ùa về
như những đám mây trên trời kia. Từ nhà hàng xóm, tiếng hát Khánh Ly bỗng vút
lên giọng khàn một câu hỏi chơi vơi khiến tâm trí nàng bừng tỉnh: “Tôi là ai,
là ai, là ai ... mà yêu quá
đời này?” (Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng, Trịnh Công Sơn)
2.
Nàng rất thích trồng hoa, nhất là những loài
hoa nhỏ bé hiền lành như lài, nguyệt quế, cánh bướm, dừa cạn ... Có lần qua nhà hàng xóm xin về mấy cành
hồng dại cắm ở hàng rào, chẳng mấy chốc nở những cánh hoa mong manh dưới trăng,
gợi bao ý thơ. Mỗi khi cơn gió vô tình thổi qua, cánh hoa bay bay như tà áo lụa.
Riêng gốc sứ già mọc giữa vườn sau, đến mùa lá
rụng chỉ còn trơ cành trong gió rét. Để rồi một sáng xuân sang, những cành trơ
trọi ấy nở bung những chùm hoa trắng tinh khiết đến nao lòng.
Nàng vẫn xem cây sứ nhà mình là một hành giả
trên đường đi tìm nẻo thật, suốt một đời làm những cuộc giã biệt với chính bản
thân để vươn đến cái đích cao hơn. Nghe thì thật là đơn giản, nhưng thực tế thì
sứ phải từ bỏ những chiếc lá xanh, oằn mình chịu những cơn mưa rét lạnh tê người
trong suốt mùa đông để ấp ủ những mầm hoa chào ngày mới. Mỗi chiếc lá lìa cành
để lại một vết sần trên thân cây như vết thương vừa khép miệng. Cũng vậy, không
một hành giả nào đến đích mà chân không rướm máu, trái tim không bị thăng trầm
bởi những thiệt hư, vinh nhục như gai góc cào xước ven đường.
Nàng đã từng lê lết một thân xác hư hao, một
tâm hồn trầy xước về với khu vườn xưa để gặm nhấm nỗi đau. Nỗi đau ấy có khi là
một sự mất mát, tuyệt vọng, mất niềm tin vào ai đó, hay đôi khi không còn tin
vào chính bản thân mình nữa. Những câu hỏi vì sao cứ xoay vù vù như chiếc chong
chóng trong đầu khiến nàng ngã quỵ, muốn từ bỏ tất cả ... Cho dù của cải vô bờ bến hay suốt đời tứ cố vô thân, cho dù
ngất ngưởng ngôi cao cửu ngũ hay lang thang một kiếp thứ dân, cho dù phương Tây
khoa học hàng đầu hay phương Đông đượm màu hiền triết ... tất cả cũng đều chung một cuộc bể dâu. Rồi cũng phải bỏ lại hết
để mà đi về miền tịnh độ vô biên.
3.
Đêm qua hoa nguyệt quế nở mà đến tận sáng nay
hương vẫn còn vương. Có một điều thật kỳ diệu là loài hoa này thường nở vào những
ngày rằm và mồng một hàng tháng âm lịch. Mỗi khi nghĩ về điều này, nàng lại thấy
dường như cây cỏ cũng có tánh linh. Nhấp một ngụm cà phê, nàng nghe vị đắng ở đầu
lưỡi hóa dư vị ngọt ngào. Hoa cỏ trong vườn cứ thế nở rồi tàn, tàn rồi nở như
chưa hề có mất mát, chia ly như hơi nước, như tơ trời, như phù vân trên cao ...
Mặt trời từ từ nhô lên, chân trời rực sáng một
màu vàng óng ả. Những đám mây bay ngang chỗ nàng ngồi không hề ngoái lại. Đến một
tuổi nào đó, người ta bỗng nhận ra rằng, tất cả tiền tài danh vọng đều là vật
ngoại thân, chẳng quan trọng bằng sự an lạc trong tâm hồn. Chẳng có gì tồn tại,
chẳng có chi trường tồn. Chỉ có sống trọn Đức Tin vĩnh hằng, con người mới được
bình yên.
Nàng nhìn theo đám mây màu cánh vạc bay về phía
non xa, ở đó là cõi trời vô sắc giới. Nghe nói ở đó con người không phải chịu
bất tác ý khổ (không đạt được
ham muốn nên buồn khổ), bởi họ đã trừ hết những ham muốn về giới
tính, thể xác. Tiếng chuông chùa từ xa vẳng tới những thanh âm trong trẻo đánh
thức tánh linh ngủ quên trong trái tim mọi vạn vật. Mùi hương trầm nhà ai đó
theo gió thoảng qua nhắc nàng nhớ hôm nay là rằm tháng Tư, ngày lễ Phật Đản kỷ
niệm ngày Đức Phật Thích Ca Mâu Ni ra đời.
Bấc giác nàng nhắm mắt nguyện cầu. Một màu nhang khói trầm mặc hòa cùng
hương nguyệt quế thanh khiết, nương theo gió bay lên trời thành mây bay về nẻo
giác.
Phù vân! Phù vân! Đại
phù vân!
Vô thường! Vô thường! Đại
vô thường!
21-5-2024
NHƯ HẠNH