Thứ Hai, 2 tháng 9, 2024

3 CHẠM VÀO BÌNH YÊN / Ngọn Nến Phúc Linh

 


CHẠM VÀO BÌNH YÊN

NHƯ HẠNH

1. 

Người ngồi kiết già, nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt, thả lỏng tâm trí trôi vào miền tịnh yên. Tiếng chuông từ thánh thất an nhiên vọng lại, kết thành những vòng âm thanh vang vọng đến căn phòng thờ Đấng Toàn Năng. Thời gian, không gian như được xóa nhòa những giới hạn quy ước. Tiếng chuông mỗi lúc nhẹ dần, nhẹ dần rồi trôi vào cõi vô thức mênh mông tịnh độ.

Trong khoảnh khắc đó, dường như người bắt đầu buông bỏ những suy nghĩ trong đầu. Giống như người leo núi, lúc xuất phát mang theo một ba lô nặng trĩu hành lý. Càng leo lên cao, sức nặng của ba lô càng làm họ mệt mỏi nên bắt đầu vứt bỏ những thứ không cần thiết. Cuối cùng khi lên đến đỉnh núi họ chỉ còn đôi bàn tay không.

Một cơn gió vô hình từ đâu thổi tới, cuốn trôi mọi tạp niệm ra khỏi đầu óc. Người như thấy thân tâm trong suốt như dòng suối chảy miên man qua những cánh rừng. Tiếng chim ríu rít vây quanh những nụ hoa vừa chớm nở. Mặt trời lên cao, thắp những ngọn nến vàng trên những ngọn cây. 

Đêm càng tĩnh lặng bao nhiêu, người càng nhìn thấy rõ tâm can của mình. Từ trong thẳm sâu của miền tâm tưởng, một nội lực trào dâng như suối nước nóng thần kỳ chảy xuyên suốt thân tâm khiến người như được tắm gội. Tinh khiết, mạnh mẽ đủ sức rời xa dòng đời uế tạp. Người lắng lòng thanh tịnh, nhiếp tâm theo tiếng niệm danh Thầy qua từng nhịp lần tràng hạt rơi vào sâu thẳm tâm hồn, trên môi thoáng hiện nụ cười vô ưu ...

2.

Sau nhiều lần thất bại trong đời, tôi như con thú hoang gầm gừ ngồi gặm nhấm vết thương trong cái hang của mình. Có người khuyên tôi nên tìm tới yoga, thiền để mở ra cho mình khoảng không gian rộng lớn trong tâm, để có thời gian lắng nghe bản thân, buông hết những lo toan thường nhật. Khi tâm đã an, con người sẽ nhìn nhận sự việc dưới ánh mắt sáng suốt, lạc quan hơn ...

Ngày đầu tiên tôi chỉ ngồi được năm phút là hơi thở bắt đầu loạn nhịp, tâm trí vừa mới lắng xuống lại trượt dài theo những ý nghĩ tưởng chừng đã được chôn vùi trong quên lãng. Trong đêm tối lặng yên, tiếng cành cây khô gãy, tiếng gió thổi, tiếng côn trùng kêu bỗng trở nên to lớn lạ thường và kỳ quái khiến nỗi lo lắng, sợ hãi trong tôi càng lớn hơn. Tôi nghe nỗi hoang vu lạnh lẽo tràn về xâm chiếm toàn bộ tâm trí mình  ... 

Nhiều đêm không ngủ được, tôi ngồi một mình trên căn gác nhỏ, mắt nhắm mắt mở lắng nghe hoa cỏ trò chuyện quanh vườn. Ngôn ngữ của chúng chính là mùi hương thoang thoảng tỏa lan trong không gian tĩnh lặng. Hương nguyệt quế nồng nàn nương theo ánh trăng mà bảng lảng một màu nguyệt bạch. Hoa cau nở từ ngọn cây cao vút, ngậm sương đêm, rơi từng đóa dịu dàng xuống mặt đất. Hít một hơi thật dài vào lồng ngực, nghe trong gió mùi hoa ngọc lan từ vườn nhà bên nở muộn. Mọi ưu phiền dường như vắng mặt. Lúc ấy, tôi chợt ngộ ra một điều: Chính việc không an trú trong thiền định mới làm người ta rơi vào trạng thái chông chênh, bất ổn.

3.

Trăng đêm nay thật sáng, người vẫn ngồi đó trong tư thế kiết già, tay lần tràng hạt trong tiếng chuông thánh thất ngân nga vang vọng. Người ngồi lắng nghe thân tâm mình đi qua từng khổ đau, ganh ghét, yêu thương, ảo vọng  ... Một dòng chảy tâm trí phiêu diêu qua miền tĩnh lặng hóa thành giọt sương trên đầu ngọn cỏ, thành cánh cò bay trắng muốt buổi trưa hè. Giữa vùng mênh mông tịnh độ ấy, tiếng cầu kinh trong lòng vang lên ấm áp như tiếng ru của mẹ gieo từ bi và bao dung vào cuộc đời. 

Kiếp nhân sinh vốn ngắn ngủi, mấy mươi năm trôi qua tựa cánh chim bay ngang cửa. Nhưng cuộc đời cũng rất dài vì những ái ố hỷ nộ mà ai cũng phải trải qua. Hôm nay có người được sinh ra trên đời này thì cũng là lúc nhiều người khác phải rời cõi tạm để về quê cũ. Khoảnh khắc gặp gỡ rồi chia xa đâu phải do chủ ý của một người. Tất cả đều là quy luật sinh tử của Tạo Hóa. Và điều khó nhất đối với mỗi người là làm thế nào để lòng bình yên trong một xã hội hiện đại nặng về vật chất này. Khi mà đồng tiền lăn tròn trên lương tâm con người và để lại những hệ lụy vô cùng đau khổ ... 

Đêm nay cội sứ già ngẩng đầu nhìn trăng, đánh rơi những bông hoa trắng ngà trên lối nhỏ. Từ mặt đất, những đóa hoa mỉm cười an nhiên trong tiếng giun dế hòa ca. Từ nay tôi sẽ như người leo núi, nhẹ nhàng buông bỏ những âu lo, phiền muộn, bon chen, oán hận, đi chân trần đến cõi thiền, tự tay mình chạm vào bình yên.

01-5-2024

NHƯ HẠNH