Thứ Năm, 24 tháng 10, 2019

THƠ ĐỖ THỊ KẾT & VÕ VĂN PHO (Đạo Uyển 32)


KHÉP LẠI
Lại chiếc lá
Rơi
Đầy. Vơi…
Cơn gió thoảng!
Thôi, khép lại
Những tâm tình bè bạn
Kết thúc những hẹn hò
Chờ. Đợi.
Nhớ mong
Chốn vô cùng
Người đã thong dong
Cõi hữu hạn
Cuối trời mây trắng
Mênh mang chiều
Xa vắng
Miên man
Sâu lắng
An nhiên
Bình lặng
Đi.
Về!
ĐỖ THỊ KẾT
BẾN QUÊ
Thôi rồi, thuyền đã trôi xa
Lênh đênh biển cả biết là bến đâu
Sóng ơi, sao sóng bạc đầu
Phải chăng sóng nhớ quá lâu quê nhà
Kể từ lạc bước bôn ba
Suối sông quyến rũ mà ra nổi chìm
Nắng mưa xuôi ngược kiếm tìm
Có - không mệt mỏi cũng im lặng rồi
Chơn kinh thấm lắng lòng tôi
Quày đầu gặp bến có xa xôi gì
Vơi vơi trời nước hề chi
Thuyền từ luôn rước khách si mê về
Mẹ Cha thương ở cận kề
Đường xưa lối cũ, bến quê vẫn chờ
Nhanh lên! Thôi chớ thẩn thơ
Một đời vay mượn vu vơ, đủ rồi.
VÕ VĂN PHO