Thứ Năm, 24 tháng 10, 2019

THƠ NGUYỄN QUỐC HUÂN (Đạo Uyển 32)

CẠN
Không cần hú gọi đò ơi
Dòng sông trút cạn nước phơi lòng mình
Bước chân cát níu luỳnh quỳnh
Tôi qua sông hạn giữa thinh rộng bờ
Giọt ngâu chưa bám đã khô
Trong veo trời tháng Bảy chờ dông mưa
Em còn quýnh quáng chợ trưa
Rổ rau, bó cải cũng vừa héo hon
Cái lu, cái ảng, cái chum
Gáo dừa rột roạt xót giùm nước nôi
Cọng rơm giòn giã lâu rồi
Trâu bò cúi gặm cái mùi bùn non
Lòng tôi bỗng hóa dòng sông
Lắng nghe đá cuội rộp phồng trên tay
Bờ tre tu hú gọi bầy
Con đò giật thót tưởng ai hú mình.
NGUYỄN QUỐC HUÂN (29-7-2019)
VIẾNG TRÚC LÂM THIỀN VIỆN Ở ĐÀ LẠT
Đến đây, chẳng lẽ hỏi thiền
Đi chừng đã mỏi thì yên ắng ngồi
Ngàn thông so đũa lên trời
Hồi mô chừ có nói lời gì đâu
Có xuống mới biết vực sâu
Có lên mới thấy trên đầu nắng hoa
Cửa thiền đang mở rộng mà
Khách nhàn du muốn vào ra thì tùy!
Là tôi rảnh quá hóa si
Nghe lời chim hót tưởng thì thầm em
Lá hoa lay động bên thềm
Dường như nép lại như tìm hương nhau
Đà Lạt dốc thấp dốc cao
Dốc nào dẫn lối đi vào tâm an
Em dâng lễ viếng Phật Hoàng
Tôi tìm chỗ vắng ngắm ngàn thông reo.
NGUYỄN QUỐC HUÂN