VÀ TÔI CHỌN CHO MÌNH
ĐƠN SƠ MÀU ÁO TRẮNG
Tu sĩ
HỒ THỊ MỘNG TUYỀN
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình
lao động nghèo tại một xóm nhỏ ở quận Tư. Nội theo Thiên Khai Huỳnh Đạo, còn
ngoại theo đạo Phật. Cha tôi ngày nhỏ thường theo nội đến chùa học giáo lý nên
cũng hiểu chút ít đạo lý, còn mẹ tôi chưa theo đạo nào cả. Riêng tôi lại chọn
đạo Cao Đài. Con đường tôi đến với Đạo Thầy rất may mắn và suôn sẻ.
Từ nhỏ, sau giờ học tôi chỉ biết loay
hoay với công việc nhà, phụ giúp cha mẹ vì gia đình rất đông con. Tôi chưa được
nghe giáo lý, không hiểu gì về Đạo, nhưng trong tâm lúc nào cũng nghĩ có một
Đấng Tối Cao, đẹp lắm, tốt lắm. Hễ làm điều gì tốt, tôi cảm nhận Đấng đó vui.
Hễ làm điều gì không tốt, tôi cảm nhận Đấng đó buồn, và tôi rất sợ mang tội.
Ngày một lớn, tôi suy nghĩ nhiều và hiểu
nhiều hơn. Nhìn cuộc sống xung quanh, tôi thấy sao ai cũng khổ. Mỗi người khổ
một kiểu nhưng lại cùng chung một chuỗi dây chuyền sinh, lão, bệnh, tử. Tôi
thấy cuộc đời này vui thì ít, buồn lại nhiều, nên bắt đầu có ý định không lập
gia đình. Tôi mong cả đời này tôi sẽ làm những điều tốt để giảm bớt đau khổ.
Càng ngày những tâm nguyện tôi ấp ủ càng lớn dần theo thời gian.
Có lẽ, những tâm tư, suy nghĩ của tôi
được Ơn Trên chứng giám nên tôi được đưa đến gần các bậc thiện tri thức là môn
đệ Cao Đài. Nguyên do, nhà tôi gần thánh tịnh Ngọc Minh Đài (số 22 đường Nguyễn
Khoái), các em tôi thường đến thánh tịnh sinh hoạt vui chơi lành mạnh theo
hướng dẫn của các anh chị trong đạo. Rồi các em tôi được các đạo hữu ấy đưa đến
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo (số 171B đường Cống Quỳnh, quận Một) học lễ
nghi đạo đức vào mỗi sáng Chủ Nhật hằng tuần.
Lần hồi, tôi thấy các em ngoan ra, học
hành tiến bộ hẳn, nên để tâm chú ý tới các em nhiều hơn. Tôi hay hỏi thăm các
em đi học đạo có vui không. Các em thích thú trả lời: “Dạ, rất vui. Tụi em rất
thích các huynh tỷ hướng dẫn, và cô chủ nhiệm lớp rất dễ thương.”
Cô chủ nhiệm và các anh chị cùng phụ
trách lớp hay đến xóm tôi thăm hỏi gia đình các em, tìm hiểu những hoàn cảnh
khó khăn, và tìm cách nâng đỡ, khuyến khích các em với một tình thương chân
thành.
Ngoài ra, trong xóm tôi còn có đạo huynh
Thanh Căn (Phan Ngọc Lợi) là một chức sắc Hiệp Thiên Đài thuộc Hội Thánh Cao
Đài Tiên Thiên (Bến Tre). Thời còn ở miền quê loạn lạc (Cai Lậy, Mỹ Tho), đạo
huynh bắt đầu hành đạo từ hồi mười bốn, mười lăm tuổi. Về sau, đạo huynh lập
gia đình với một đạo tỷ thuộc Hội Thánh Cao Đài Tây Ninh. Cả hai huynh tỷ đều
khiến tôi rất cảm mến, nên tôi tự nhận mình là con gái nuôi, và gọi đạo huynh,
đạo tỷ là “ba Hai, má Hai”.
Từ chỗ gần gũi một số tín đồ Cao Đài và
nảy sinh lòng mến mộ, tôi bắt đầu tìm đọc kinh sách Cao Đài. Đức tin trong tôi
ngày một lớn dần và năm hai mươi bốn tuổi tây, tôi quyết định nhập môn Đạo Thầy
đúng vào dịp kỷ niệm Khai Minh Đại Đạo, tức rằm tháng 10 năm Giáp Thân (2004).
Sau khi nhập môn tại thánh thất Sài Gòn một tháng tôi bắt đầu ăn chay trường
luôn cho tới nay.
Kể từ khi trở thành môn đệ Đức Cao Đài,
tôi cảm nhận mình được sống trong vòng tay của các Đấng, được bảo vệ, được chở
che, được an bài mọi mặt. Tôi lại suy nghĩ: Con người sinh ra để làm gì? Chết
đi về đâu? Thế là tôi muốn được học giáo lý, muốn được đi tu. Tôi mạnh dạn đến
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo xin học dự thính lớp Bồi Dưỡng Giáo Lý cấp
Một.
Sau một năm học hỏi ở Cơ Quan Phổ Thông
Giáo Lý Đại Đạo, đức tin tôi càng được củng cố vững chắc. Đúng lúc ấy Ơn Trên
ban lệnh cho phép Cơ Quan mở lớp Tu Sĩ khóa Hai. Không hề ngần ngại, do dự chi
nữa vì đức tin ở Thầy ở Đạo đã chín muồi, tôi quyết định nộp đơn xin vào lớp Tu
Sĩ.
Theo quy chế Tu Sĩ, tôi phải lập nguyện
hiến dâng sống tịnh khiết trọn đời (độc thân) và phải được cha mẹ cùng chấp
thuận. Ngày tôi trình bản tự nguyện hiến dâng để xin song thân ký tên, hai đấng
sinh thành nhìn tôi với ánh mắt yêu thương đầy cảm xúc. Chính vào lúc ấy, nước
mắt tôi bỗng dưng tuôn dòng, không sao kìm lại được. Tôi cứ thế mà khóc vì tràn
trề hạnh phúc, vì nhận được một ơn quá lớn, một niềm vui thật lạ, thật khó tả!
Đến nay tôi vẫn chỉ là một tu sĩ bé nhỏ
trong tập thể các bạn đồng tu ở Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Đại Đạo. Ngoài những
công quả nhỏ nhít mỗi sáng Chủ Nhật như tập sự góp phần chăm sóc các bé thơ
được gia đình các đạo hữu mang tới gởi gắm Cơ Quan dạy dỗ, tôi biết mình chưa
thể làm được chút gì xứng đáng hầu mong báo đáp mảy may ơn phước Thầy Mẹ ban
trao. Nhưng tôi luôn luôn tâm niệm lời nhủ khuyên từ ái của Đức Giáo Tông Vô Vi
Lý Thái Bạch:
Hỡi
tu sĩ khoác màu áo trắng
Cánh
chim hồng xinh xắn tung bay
Giữ
đừng nhuộm nét trần ai
Rèn
lòng sửa tánh, hôm mai chớ rời.
Con cúi xin Thầy Mẹ, Đức Lý Giáo Tông, và
Quảng Đức Chơn Tiên giữ gìn con và các đồng môn tu sĩ của con được trọn vẹn là
những “cánh chim hồng xinh xắn” trong
Cơ Quan, trong Đại Đạo.
HỒ THỊ MỘNG TUYỀN
Vĩnh Hội, 02-7-2018