HƯƠNG
NGÀY CŨ
Màu nắng xế ôi màu hương tóc cũ
Chiều trơ vơ chiều dạt mấy hồn tôi
Trời viễn mộng đọa đầy đi mấy thuở
Mộng kiêu hùng hay muối mặn giữa trùng khơi.
TUỆ SỸ
Giấc Mơ Trường Sơn.
TỰ
TÌNH
Từ thuở thiếu thời tôi thích thơ
Thường trong tâm trí thích tưởng tơ
Trái tim tuổi trẻ thường thao thức
Tưởng tượng trời trăng trong tứ thơ.
Trăng trong, trăng tỏ tự trên trời
Tôi tìm trăng trên trang thơ thôi
Tôi tin trăng tả thành trăng thật
Tán tụng tà tâm thay thức tâm.
Thường thấy tầm tay thiếu thấy trăng *
Tuệ tâm thua thiệt, tục tâm tăng
Tôi thề tỉnh thức trong tu tập
Thời thời tâm-tướng-tức tương thông.
LÊ HOÀNG NGUYÊN
Nhà tu Trí Huệ
(Tam Kỳ, Quảng
* Lời Đức Phật: Tôi cần nói rõ: Giáo pháp của tôi là một
phương tiện để đi vào thực tại chứ không phải là để miêu tả thực tại, cũng như
ngón tay chỉ lên mặt trăng không phải là mặt trăng. (Theo Thích Nhất Hạnh, Đường Xưa Mây Trắng. Nxb Văn Hóa Sài Gòn, 2007, tr. 292.)
VỀ
ĐÂU
Áo tu mỏng quá không ngăn nổi
Cát bụi thời gian phủ xuống đời
Lần chuỗi từ bi trong đêm vắng
Gọi hồn luân lạc mấy trùng khơi
Từ độ ở nhờ cõi người ta
Hỏi đâu mới thật chốn quê nhà
Gõ mòn chuông mõ, tâm quên gõ
Nhìn lại thân nầy luống xót xa
Người xưa tay nải với tay kinh
Đốt đuốc mà đi, tự cứu mình
Còn ta lặn hụp trong vòng xoáy
Bao giờ ra khỏi cuộc tử sinh
Tu hoài chẳng hết tánh sân si
Nói đạo ngoài môi có ích gì
Đạo gốc bởi lòng thành tín hiệp
Quy y rồi hay chưa quy y?
TRẦN DÃ SƠN (06-9-2020)
ĐÈN LÒNG
Em về gối mộng
trinh nguyên
Tôi đi nắng chảy
lưng triền vai khô
Đã nghe vọng tiếng
sông hồ
Rừng xao xác lá,
biển nhô nhấp thuyền
Xin cho một
chút bình yên
Đợi chờ mòn
mỏi giữa miền chiêm bao
Mùa xuân gõ cửa đi
vào
Mời nhau chén rượu
Hồng Đào ngát hương
Trở mình cát
ngấm mùi sương
Trở lòng em để phố
phường gọi tên
Có gì để nhớ để
quên
Xuân già lặng lẽ
ngủ trên mái đầu
Cho dù đời lắm
bể dâu
Tội chi ôm mãi nỗi
sầu vô chung
Cho dù đời có bão
bùng
Cũng xin đốt ngọn
đèn lòng đợi xuân.
TRẦN DÃ SƠN (Krông Păk)
TẮM
Cởi trần tắm giữa suối trong
Làm sao biết được bợn lòng sạch chưa
Cởi trần tắm dưới cơn mưa
Cọ kỳ mãi cũng chẳng vừa vì sao?
Sá chi một hạt mưa rào
Mà ta nỡ để lạc vào vườn hoang
Sá chi một chút nắng tàn
Một bờ mi khép để vàng võ thân
Ở trần nên phải cởi trần
Cái mùi tục lụy lắm phần nồng hôi
Cho nên tôi dặn lấy tôi
Tắm ngoài nhờ nước; trong, ngồi công phu.
TRẦN DÃ SƠN
Krông
Păk, 11-7-2020
ƯỚC
VỌNG XUÂN
Xuân sẽ về khi qua mùa bão lũ
Đất tươi màu ấp ủ giọt phù sa
Dòng sông xanh
nước
vẫn chảy hiền hòa
Câu dân ca mượt mà làn môi thắm
Khua mái
chèo cất
giọng hò say đắm
Khúc đò đưa, ôi!
Thương lắm
miền Trung
Xuân đã về, xin xuân chớ ngại ngùng
Dừng chân lại nơi vùng quê cơ cực
Thổi hơi ấm nắng vàng vào tiếp
sức
Giúp mầm xanh trong đất sớm đâm chồi
Đem nụ cười trở lại
gắn lên môi
Những trẻ thơ thiệt thòi trong vùng lũ
Mơ ước lắm một bữa ăn no đủ
Con chữ nhòa, sách vở phủ bùn dơ
Đường tương lai sao quá đỗi mịt
mờ
Xuân đã đến, đừng hững hờ
xuân hỡi
Những cánh đồng đầy bùn non đang đợi
Hạt nẩy mầm chờ nắng mới thêm xanh
Mong xuân nay
mang đến
vạn sự lành
Đầy hy vọng xuân thanh bình như ý.
LÊ THỊ TÂM (Củ Chi)