Thứ Năm, 28 tháng 1, 2021

CHUYỆN CỦA NHỎ / ĐẠO UYỂN XUÂN 2021 (TẬP 37)

 


CHUYỆN CỦA NHỎ

LÊ THỊ TÂM

Trời đã xế chiều, mưa lất phất bay. Những cơn mưa cuối mùa thường không lớn, vậy mà thằng Nhỏ cũng ướt mèm trong chiếc áo đi mưa tiện lợi. Nó cẩn thận kéo tấm ny lông che lên trên cái rổ bên trong còn hơn mười chiếc bánh ít lá gai mà Nhỏ mới đếm ở lò bánh lúc quá trưa chưa bán hết. Hai tay ôm chặt rổ bánh trước bụng, Nhỏ khom người cố che cho khỏi ướt, vội vã chạy vào cái quán nước vắng bên đường ngay ngã ba dẫn vào nhà nó. Lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế tre trong quán, Nhỏ lắc đầu giũ mấy hạt mưa bám trên tóc, tay vẫn không rời cái rổ tre đựng bánh. Nó ngồi ngắm mưa và miên man nhớ về những chuyện đã qua, về người cha đã mất cuối mùa đông năm trước.

Bà con trong xóm nơi Nhỏ ở gọi ba nó bằng cái tên nói lên cái nghề. Ông Tư Bảy Đáp (sinh sống bằng nghề buôn heo) người thấp tròn, đen sạm, bản tánh hiền lành chỉ cái tội mê rượu nên mới ngoài bốn mươi mà tóc đã hai màu, đôi hàm răng gãy còn mấy cái, hậu quả của những lần say xỉn. Mẹ của Nhỏ ốm yếu lại mắc bệnh hen suyễn, trở trời lại khó thở, lúc nào cùng phải dùng thuốc nên chỉ quanh quẩn trong nhà lo nội trợ. Em gái nó còn bé xíu, cọc còi, mới mười tuổi, học lớp bốn. Nhỏ thì đã mười bốn mà người vẫn bé hơn so với bạn bè cùng lứa nên cái tên thằng Nhỏ đã gắn liền với nó tự lúc nào nó cũng không còn nhớ. Đang học dang dở lớp tám, ba Nhỏ mất, bất đắc dĩ nó trở thành trụ cột gia đình. Chạy ăn từng bữa, sáng bán bánh mì, chiều bánh ít, lặn lội khắp ngõ ngách của cái thị trấn nhỏ nầy. Nội ngoại hai bên chẳng có mấy người mà cũng nghèo khó nữa nên nó không nhờ được ai. Duy chỉ có bác Ba họ hàng xa với nó là quan tâm, coi nó như con cháu trong nhà nên chuyện gì nó cũng nhờ bác.

Bác là tín đồ đạo Cao Đài, làm nghề đông y. Nhỏ thường lui tới nhà bác để xin thuốc cho mẹ. Nhiều lúc chiều đã tắt nắng, Nhỏ ngồi đợi bác Ba cúng Dậu, cái giọng trầm ấm vang vang của bác hòa lẫn tiếng chuông ngân làm nó mê và cứ thế vào giờ đó là nó tới chờ không chỉ để xin thuốc mà còn để nghe bác đọc kinh. Dần dần, nó cũng thuộc được đôi bài dù chưa hiểu được ý nghĩa. Có lần Nhỏ ngây thơ xin với ba:

- Ba ơi, mấy người trong xóm nói bác Ba hiền như Phật, lại tốt bụng nên ông Trời thương, mấy anh chị con bác học giỏi thành tài hết. Hay mình xin vô Đạo đi ba.

Ba Nhỏ lưỡng lự:

- Cái nghề của ba làm sao vô Đạo được. Ráng sang năm ba nghỉ buôn heo, kiếm nghề khác hẳn hay.

Suy nghĩ của ba Nhỏ đúng hay sai nó không biết nhưng câu nói đó như một điềm báo trước. Buổi sáng cuối đông năm ngoái, ba Nhỏ đi mua heo từ sáng sớm, không quên mua cho hai anh em nó mấy cái bánh bao nóng hổi. Hai đứa dắt nhau đi học. Trưa về có người báo ba nó ngã xe, bị thương đầu rất nặng. Người ta đã đưa vào bệnh viện rồi. Nhỏ chạy qua nhà bác Ba nhờ giúp đỡ.

Qua một đêm, ba Nhỏ mất. Hay tin, mẹ nó ngất xỉu. Hàng xóm chăm sóc giùm, còn chung góp tiền bạc để lo tang lễ. Con bé xíu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt ngây thơ cứ theo nắm tay Nhỏ hỏi:

- Ủa? Ba mới mua bánh cho mình hồi sáng. Ba đâu có bịnh chi mà chết, anh hai?

Nhỏ không trả lời, đứng dựa vào tấm phên cửa, mặt thất thần, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào ba nó đang nằm bất động trên chiếc giường tre, phủ lên tấm chiếu mà ai đó đã mua cho. Hình như nó nghe bác Ba nói với người chú duy nhất của nó:

- Hoàn cảnh chú Tư tội quá. Thôi, để tôi lên thưa với thánh thất, ông Đầu Họ cùng Ban Trị Sự lo đám tang cho. Gia đình đừng quá rối, kẻo tội mấy đứa nhỏ.

Từ ngày đó cả nhà Nhỏ nhập môn vào Đạo để cúng cầu siêu, cúng cửu cho ba Nhỏ. Chị Út con bác Ba còn dẫn Nhỏ đi sinh hoạt Hưng Đạo Đoàn vào những chiều Chủ Nhật. Nhìn nó tươm tất trong bộ đồ đồng phục mấy anh chị trong Đoàn may cho, mẹ nó mừng rơi nước mắt, còn Nhỏ thì càng thương bác Ba nhiều lắm.

Mưa đã tạnh từ lúc nào, cái lạnh thấm vào da kéo Nhỏ về với thực tại. Trời đã nhá nhem tối, Nhỏ vội vã bước ra khỏi quán, miệng lẩm bẩm:

- Chắc mẹ với em ở nhà đang trông. Bác Ba cũng hay về giờ này. Ứớc chi…

Chợt nó reo lên:

- Bác Ba chở con về với! Con mới nhắc thì bác tới liền. Linh thiệt!

Người đàn ông đứng tuổi trông rất nho nhã dừng chiếc xe Honda 50 trước mặt Nhỏ:

- Ủa? Sao giờ nầy còn chưa về, Nhỏ? Bán chưa hết hả con?

Nhỏ trả lời:

- Dạ, trời mưa mau tối nên bán chưa hết, bác ơi! Còn lại hơn cả chục bánh. Bán hết thì mua gạo mắm ăn đủ ngày, còn không thì tối nay về ăn bánh ít thay cơm.

Rồi Nhỏ xuống giọng:

- Hay là bác Ba mua giùm con để tối chị Út ăn khuya học bài, được không bác?

Bác Ba cười:

- Cái thằng thiệt tình! Thôi gói lại rồi đưa đây, bác mua.

Nhỏ nhanh miệng:

- Con gói sẵn rồi. Để con mang về cho. Mai bác hãy gởi tiền cho con cũng được.

Bác Ba giục lên xe nhanh để bác về còn đốt nhang, cúng nước nữa. Nhỏ cặp cái rổ vào nách, tay quàng ôm bác Ba trèo lên xe rồi hỏi luôn:

- Chủ Nhật này mưa thì chị Út có đi sinh hoạt Đoàn không, bác?

- Đi chớ! Mưa thì đi để học giáo lý, nghe con.

Nhỏ dạ rồi miệng hát vang:

- Hướng Đạo Sinh nào, ta mau lên đường…

Bác Ba trêu:

- Ủa? Mày thuộc có mỗi bài đó thôi, sao nghe hát hoài vậy?

- Dạ, tại con thích bài này mà bác.

Đến ngõ nhà bác Ba, Nhỏ xuống xe, đưa bánh cho bác, nói lời cảm ơn rồi vừa đi vừa nhảy chân sáo, tay tung cái rổ theo bước chân, miệng vẫn lặp đi lặp lại câu hát: Hướng Đạo Sinh nào

Đứng đợi bác gái ra mở cổng, bác Ba nhìn theo nó chép miệng:

- Cái thằng thiệt tình! Sắp sửa thêm tuổi mới mà sao chẳng thấy nó lớn hơn chút nào. Chỉ được cái dẻo miệng.

LÊ THỊ TÂM

*

Học không học, hành không hành, thì làm sao đắc được pháp mầu vi của cơ Tạo?

Học giả không đi sâu vào cơ giáo pháp, hành giả không hết nguyện lực mạnh mẽ trên đường tâm pháp vô vi, thì cơ đắc đạo lấy đâu để đạt chứng?

(...) Bản Quân ước ao sao chư hiền phải tu, tu thật sự, cầu chứng chánh pháp, học lấy lời giáo hóa, rồi làm cho được các lời đã dạy. Làm được thì sự đắc đạo mới có. Bằng không làm mà cũng không học, làm sao thành đạo?

Đức Hộ Đạo Thiên Quân, Trung Hưng Bửu Tòa (Đà Nẵng), ngày 14-02 Canh Tý (Thứ Sáu 11-3-1960)