Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2018

05 CHỈ ĐƯỜNG TẦM ĐẠO (ĐẠO UYỂN HẠ 2018)


CHỈ ĐƯỜNG TẦM ĐẠO
Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo Việt Nam
Tuất thời, 15-4 nhuần Giáp Dần (Thứ Tư 05-6-1974)
Thông công: Bộ phận Hiệp Thiên Đài Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý Cao Đài Giáo Việt Nam. Pháp Đàn: Chơn Tâm. Đồng Tử: Thanh Thủy. Độc giả: Huệ Chơn.
THI
THANH thanh mới thấy cảnh đời tàn
MINH định cho mình một lẽ an
ĐỒNG dắt dìu nhau qua bến giác
TỬ tôn mới khỏi cảnh lầm than.
THANH MINH ĐỒNG TỬ
Tiểu Thánh chào chư Thiên ân hướng đạo. Chào chư liệt vị nam nữ.
Tiểu Thánh vâng lịnh Đức Giáo Tông đến báo đàn (…).
Nhiệm vụ Tiểu Thánh đã xong, xin thành tâm thủ lễ tiếp nghinh, xin xuất ngoại ứng hầu. Thăng.
LÝ ĐẠI TIÊN TRƯỞNG THÁI BẠCH KIM TINH
GIÁO TÔNG VÔ VI ĐẠI ĐẠO TAM KỲ PHỔ ĐỘ
Bần Đạo mừng chư Thiên mạng, Thiên ân hướng đạo. Mừng chư hiền đệ, hiền muội đàn trung.
THI
Tiên Phật là chi hỡi khách trần
Chỗ nào khác với hạng phàm nhân?
Bến mê, bờ giác chia đôi ngả
Chẳng giác,([1]) không mê sẽ được gần.
(…)
Miễn lễ đàn trung đồng an tọa.
(…)
Chư hiền đệ, hiền muội đã có tấm lòng thành tầm Tiên Phật để học đạo. Đó là điều rất tốt. Bần Đạo chỉ cho:
Thế giới Phật Tiên và thế giới phàm trần từ xưa nay người đời lầm tưởng rằng cách xa diệu vợi, non nước muôn trùng, hoặc từ chốn Tây Phương Cực Lạc Quốc, hoặc từ nơi chín tầng mây xanh thăm thẳm, hoặc trên chót Hy Mã Lạp Sơn, hoặc giữa Tà Lơn, Ông Cấm,([2]) v.v… Sự thật không phải vậy. Hai thế giới đó chỉ cách có một lằn ranh, đó là con sông Nhược Thủy.
Tiếng nói là con sông nhưng chiều rộng của nó không bằng một phần tư sợi tóc. Con sông Nhược Thủy này có hai ven bờ. Bên này bờ sông gọi là bờ mê, bên kia ven sông gọi là bờ giác.
Phía bên bờ mê có những người tự cho là mình đã giác cho nên khôn hơn thiên hạ. Từ công danh đã cao, phú quý đã nhiều, đỉnh chung ([3]) cũng lắm, bả lợi ([4]) cũng không vừa. Hễ buông ra trường ([5]) tranh giành thì đủ mưu cao kế tuyệt, chước quỷ mưu thần; vì thế nên đã tạo ra cái duyên khổng lồ. Chính vì cái duyên ấy họ tự trói trăng ràng buộc suốt đời này sang kiếp khác.
Còn hễ nói đến lãnh vực đạo đức tu hành thì họ cũng giác hơn thiên hạ. Mở miệng ra thì thao bất tuyệt Thiên cơ, thời sự, tiên tri nào là nay tận thế, mai lập đời, mấy tháng nữa sẽ có gì xuất hiện và mấy năm nữa sẽ có thánh chúa ra đời…
Nhưng cái giác nơi đây là giác tại vành môi khóe miệng, nói cho ngon mồm sướng miệng, nhưng từ cổ trở vô vẫn trống không như cái mõ đình. Than ôi! Đó là mê chớ nào đâu là giác.
Như vậy người tìm đạo để tu hành sẽ phải căn cứ vào đâu để làm tiêu chuẩn cho đời mình? Nếu có cái chi khả dĩ gọi rằng tiêu chuẩn, thì đó cũng chỉ là danh từ tạm mượn để gọi mà thôi. Bởi vì Đạo là cái gì không hình, không tướng, không tên, không màu sắc, không giới hạn, không biên cương.
Người tập tu buổi ban đầu có thể tạm dựa vào các tiêu chuẩn sau đây để làm hàng đôi tập viết hoặc làm cái khuôn đổ bánh:
Lòng mình luôn luôn phải chơn thành hướng thiện bằng mọi cách, mọi giá. Việc làm trong đời sống luôn luôn phải chơn thành lương thiện.
Mình có một tấm thân nhục thể, chỉ sống được mấy mươi năm rồi tan rã như các loài vật khác. Phải tin rằng cái tấm thân hình hài ô trược đó nó còn có một phần vô hình siêu đẳng nữa. Chính cái phần vô hình siêu đẳng ấy là mầm sống bất diệt của Thượng Đế phát ban và chủ sử, sai khiến xác thịt.
Phần ấy, người nên biết trui rèn, dồi luyện, tập tành kiên nhẫn qua nhiều thời gian để cho nó được trưởng thành, mẫn tuệ, thanh tịnh, tinh khiết. Thức ăn của nó là tình thương, là lòng từ ái, không chấp, không phiền não, sân si. Đồ mặc của nó là nơi thanh tịnh, lặng lẽ.
Muốn thấy nó không thể dùng quang tuyến ([6]) hoặc kính hiển vi mà phải dùng huệ nhãn hướng nội. Muốn có những điều kiện cho nó ăn và mặc thì người phải tạo cho nó một đời sống đơn giản, lương thiện, thanh tịnh, từ ái, tinh khiết. Phật Tiên xưa cũng chỉ theo đường ấy mà được từ phàm nhơn trở nên thánh nhơn và siêu nhơn.
Thế nên đừng cầu kỳ tìm Đạo hay tìm Phật Tiên ở chỗ phù chú, hô phong hoán võ, hú gió kêu mưa, chỉ đá hóa vàng và cũng đừng tìm Đạo ở nơi âm thinh sắc tướng, mà phải tìm Đạo tự nơi trong [bản thân mình].([7]) Mỗi người đã có Đạo sẵn rồi, nhưng nó đã bị vùi lấp dưới mớ tro tham, sân, si, dục, hỷ, nộ, ái, ố.
(…)
Một dịp khác Bần Đạo sẽ tùy duyên dạy thêm những hiền đệ muội đang tìm học Đạo.
Đêm đã khuya, Bần Đạo ban ơn chư hiền đệ muội từ lớn chí bé.
THI
Đường lành noi bước cứ đi ngay
Sẽ gặp Phật Tiên dắt có ngày
Phước thiện gia công bồi cội đức
Đó là thiện tín phúc lành thay.
THI
Lành thay nguơn hạ gặp Trời ban
Tiên Phật xuống phàm mở Đạo vàng
Chánh pháp noi theo dồi luyện tánh
Giã từ rút điển lại Thiên Đàng.
Thăng.



Huệ Khải chú thích:
([1]) Giác này không phải là chánh giác. Trong phần tản văn ở sau, Đức Lý Giáo Tông bảo đó là cái “giác tại vành môi khóe miệng”.
([2]) Hy Mã Lạp Sơn (Himalaya) là một dãy núi ở châu Á, phân cách tiểu lục địa Ấn Độ với cao nguyên Tây Tạng. Núi Tà Lơn (Bokor) cách thị xã Kampot (tỉnh Kampot, vương quốc Campuchia) khoảng 10km về hướng Tây Nam. Núi Ông Cấm (hay núi Cấm) là một ngọn núi tại xã An Hảo, huyện Tịnh Biên, tỉnh An Giang, Việt Nam. Ba núi này được truyền tụng là nơi linh thiêng, có nhiều ẩn sĩ tu hành.
([3]) đỉnh chung 鼎鐘: Đỉnh là cái vạc để nấu ăn, chung là chuông. Ngày xưa nhà giàu lớn có rất đông người, phải nấu cơm bằng vạc; tới giờ ăn phải đánh chuông để tập hợp mọi người. Do đó, đỉnh chung có nghĩa cuộc sống sang giàu. | Luxurious life.
([4]) bả: Mồi độc để nhử. | Poison bait.
bả lợi: Lợi lộc cám dỗ con người phạm lỗi, trái đạo lý, mất nhân phẩm... Lợi lộc giống như mồi độc giết người, do đó gọi là bả lợi. | Bait of profit.
([5]) trường : Nơi chốn, chỗ. | Field, area.
([6]) quang tuyến 光線: Nay gọi là tia X, hay X quang. | X-ray.
([7]) Xem thêm lời dạy của Đức Vạn Hạnh Thiền Sư trong “Ba Bài Thánh Giáo”, chú thích số 13 về chơn lý tự quán.
Huệ Khải chú thích