QUA LỐI CŨ
Chiều chưa đi
Nên lòng ở lại
Xa vắng tôi
Chiếc lá ngập ngừng
Con đường cũ
Chẳng còn ai bước
Sao dã quỳ
Mãi vàng nhớ
Rưng rưng…
VÕ VĂN PHO
TÍM XƯA
Tím chi tím thế
Chiều ơi
Tím hoang biền biệt
Tím lời gió đưa
Biết thương sao
Tím cho vừa
Tôi ôm cả tím
Mùa xưa chật lòng.
VÕ VĂN PHO
CÒN ĐÂY
Cõng thêm một tuổi nữa rồi
Dòng sông tôi
lại lở bồi những đâu
Thôi đành vui
cuộc bể dâu
Ngàn sơ nguyên mộng ban đầu còn đây.
VÕ VĂN PHO
KHI BIẾT NHẬN RA MÌNH
Sương khói tan dần theo nẻo mây
Tiếng chim
thánh thót, nắng reo đầy
Mơn man
gió thoảng cùng tôi bước
Mở cửa
lòng vui đón một ngày.
Đã lâu rồi quên màu lá mới
Cỏ non tơ, hoa dã quỳ vàng
Nhịp mùa đi chẳng hề hay biết
Đầu rối bời nghiệp dĩ với lo toan.
Sáng mai nay lạc vườn thanh thản
Viên sỏi lăn, viên sỏi lung linh
Điều kỳ diệu nhận từ ánh sáng
Con đường xanh khi biết nhận ra mình.
VÕ VĂN PHO
DỌN LÒNG
Hít vào
Nhè nhẹ thở ra
Vào ra nhè nhẹ
Quên ba sợi buồn
Sợi vui
Thôi cũng nên
buông
Dọn lòng hoa cỏ
Tắm nguồn an
nhiên.
VÕ VĂN PHO
NHẮN BẠN
Khách đi đâu
Khách về đâu
Sao không quay
lại
Bến giang đầu
Chiêm bao đất
trích
Vời xa lắm
Chớ để xuân đi
Vạn lý sầu.
VÕ VĂN PHO