Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

ĐĐVU 22: THƠ TRẦN DÃ SƠN


Image result for SÔNG



XIN CHO
một
Xin cho ngọn gió thổi qua
Cõi đời với những cợt đùa ướt mi
Nửa đêm động tuổi xuân thì
Thấy cành nguyệt quế xanh rì lối xưa
Ngập ngừng gió rớt hiên thưa
Con đom đóm nhỏ cũng vừa bay sang
Xin cho nhau những muộn màng
Nụ quỳnh nở giữa địa đàng đó thôi
Lá trầu còn thắm hương vôi
Ai têm cánh phượng để rồi mẹ lo
Chiều mưa chị bước xuống đò
Nghìn trùng con nước còn hò hẹn chi
Mù u rụng kín lối đi
Ngỡ ngàng một đóa dã quỳ săm se
Biết mai còn nhớ hàng tre
Muộn màng xanh muộn màng che ngang tường
Còn đây ngọn cỏ đầm sương
Dấu chân du mục buồn vương núi rừng
Về qua bãi vắng ngập ngừng
Hỏi hồn củi mục đã từng đắng cay
Mình tôi lạc giữa chiều nay
Xin đong thân phận cho ngày trầm tư
Để mai dát ngọc ngôn từ
Cho thơ phụng hiến thơm như mùi thiền.
hai
Xin đừng trở lại cõi đời
Niệm kinh vô tự mai rời trần lao
Xin cho nhau khúc ly tao
Nhẹ như hạt bụi bay vào cõi không
Mênh mang những sợi nắng hồng
Rớt ngoài khung cửa cho lòng ngẩn ngơ
Hỏi thăm con nước vỗ bờ
Rằng đêm nguyệt thực tình cờ thôi sao
Chân trần với giấc chiêm bao
Ném tờ thơ cũ lạc vào hư vô
Khói trời trắng mộng sông hồ
Nghìn đêm rừng rú cõng cô đơn về
Lạc loài từng dấu chân mê
Biết đâu mộng ảo đâu bồ đề tâm
Chút duyên đã bén mùi trầm
Thì xin cát vẩn bụi lầm đừng theo
Bước ra khỏi cuộc hiểm nghèo
Thấy cây nhân quả đương leo cành đời
Giật mình hỏi chuyện đầy vơi
Rằng oan nghiệt trả cho người nghiệt oan
Vói tay đốt một nén nhang
Rắc duyên trần cấu theo làn khói bay
Thấy còn lại một mình đây
Thì xin trả nợ kiếp nầy cho xong
TRẦN DÃ SƠN
ĐÔI TA
Ta gõ thuyền ngâm yên ba nhật mộ
Người buồn mà chi bến nước giang đầu
Thuở xanh tóc ta dọc ngang nẻo phố
Người bôn ba lo mộng ước công hầu
Giờ tay trắng ta làm người bệnh tật
Nợ đeo mang biết trả đến bao giờ
Xưa khăn gói người bôn ba tất bật
Chí tung hoành chưa trọn vẹn ước mơ
Người vỗ tay ngâm lời thơ tha thiết
Ta cũng hát theo đâu chẳng là nhà
Sóng vỗ mạn thuyền ngỏ lời chia biệt
Còn lại đôi mình tóc đã sương pha.
TRẦN DÃ SƠN
ĐẮNG NGỌT CUỘC ĐỜI
Tiếng gà trưa gáy rụng ở sau vườn
Gió rất khẽ như lời ru của lá
Tôi bước khẽ sao lòng như vội vã
Sợ ngày qua mơ ước cũng trôi theo
Sợ những đêm dài gió lạnh hắt hiu
Hoa khế rụng đầy hè ai biết được
Và ai đứng vườn bên hong tóc ướt
Tuổi thơ trôi theo con nước lớn ròng
Có cả buồn vui chen lẫn ước mong
Nghe sóng vỗ dỗi hờn đêm trở gió
Tiếng quay sợi đều đều gian chái nhỏ
Và trưa hè cu gáy rộn vườn sau
Tôi đợi trăng lên nồm rộ bên nhau
Giọng chị gái thì thầm: Tiền tháng Bảy.*
Giờ xa xứ mỗi khi buồn nhớ lại
Nhớ vũng trâu lăn con nòng nọc cựa mình
Nhớ lá mù u rụng kín sân đình
Có cả đất trời chuỗi ngày thơ dại
Rồi mai kia tôi ra đi mãi mãi
Vẫn nhớ hoài đắng ngọt của trần gian
Xin cho tôi phút thanh thản địa đàng.
TRẦN DÃ SƠN
* Miền quê Quảng Nam có câu “Gạo tháng Giêng, tiền tháng Bảy”, vì hai tháng đó nhà nghèo thường hết gạo và cạn tiền.
QUÊ HƯƠNG VÀ ĐẠO THẦY
Con xa quê hương, xa tuổi thơ
Xa dòng sông lạnh trắng đôi bờ
Nằm trông nắng nhạt buồn lay lắt
Mà ngỡ Trường Giang chảy hững hờ
Đã mất đâu rồi ngọn khói lam
Mái tranh nhàn nhạt tỏa hơi nồm
Bờ tre sột soạt xanh màu lá
Mắt mẹ vàng theo nắng chiều hôm
Tháng tám heo may bạt cánh cò
Trong manh chiếu rách lạnh co ro
Con thương bóng mẹ run trên vách
Chiếc bóng gầy theo ngọn gió lò
Ngày ấy bây giờ kỷ niệm thôi
Con xa quê mẹ đã lâu rồi
Hôm nay nhớ lại thời thơ ấu
Chỉ thấy sương thu trắng núi đồi
Con yêu quê mẹ, yêu thơ ca
Yêu cả cây xanh, ngọn cỏ già
Và Đạo thường hằng nuôi con sống
Tình yêu nguyên vẹn chẳng phôi pha
Mẹ ơi, con mẹ đã già nua
Bệnh tật theo con suốt bốn mùa
Chỉ có Đạo Thầy, và thơ nữa
Giúp con thanh thản để vượt qua
Cho nên con sống để nguyện cầu
Lần chuỗi bồ đề vơi nỗi đau
Hôm sớm thả hồn theo hơi thở
Có không, còn mất, cũng hạt châu.
TRẦN DÃ SƠN
HÃY NHƯ LÀ NƯỚC
Phồn hoa cát bụi dày lớp lớp
Một mảnh tình quê gởi gió mây
Ai hay nước cũng buồn tan hợp
Mong nhớ đại dương chảy vơi đầy
Ra tới biển khơi trở lại nguồn
Nhập vào đại thể của mênh mông
Mai kia nước trở thành mưa mát
Tưới khắp cỏ cây cả ruộng đồng
Ăn ở thế gian, nợ thế gian
Trăm năm hệ lụy với khổ nàn
Bao giờ lòng đặng như dòng nước
Có chảy về đâu chẳng vội vàng.

TRẦN DÃ SƠN


MUỐN
Muốn về thăm lại dòng sông
Quê xưa cách trở đã không thấy rồi
Trong nầy ngoài đó xa xôi
Biết ai còn nhắc tới người hôm qua
Ở đây sương khói nhạt nhòa
Nhớ khi rót chén quan hà đầy vơi
Gẫm thân sống dưới bầu trời
Chưa tròn tâm nguyện với người xưa, sau
Muốn về thăm lại hàng cau
Nắng mai xanh mướt lên tàu lá non
Bờ sông thấp thoáng bãi cồn
Lơ thơ bóng sậy vờn con sóng mềm
Lửa chài le lói từng đêm
Sương rơi rắc lạnh đầy thềm miếu khuya
Bẽ bàng con nước rẽ chia
Bên này cùng với bên kia trông vời
Lênh đênh mặt bể chân trời
Nguồn đào đâu để nhắc lời thề xưa
Hỏi thăm cánh hạc về chưa
              Nụ hồng mới nở chờ mùa đoàn viên.

TRẦN DÃ SƠN

VÀO ĐỜI
Từ thân vào cuộc tử sinh
Chông chênh ngàn dặm viễn trình lẻ loi
Dấu chân cát bụi mệt nhoài
Vầng trăng lạnh lẽo lặng soi đêm trường
Từ thân vào chốn gió sương
Vết rêu hưng phế che phương mặt trời
Ai trong danh lợi một đời
Ai ngoài câu thúc rong chơi cửa thiền
Mùi trầm gợi nhớ ân Thiên
Muốn đưa nhắc nhở lời nguyền ba sinh
Đêm đêm tụng khúc tâm kinh
Nghe trong sâu thẳm không mình không ta
Từ thân vào với trần sa
Mấy lần đổi thịt thay da làm người
Thị phi chen lẫn khóc cười
Cái tâm gột rửa sạch tươi sắc trần
Trả đi cho hết nợ nần
Rửa cho sạch bụi tấm thân nổi chìm
Một mình trong cõi lặng im
Trở về nguồn cội để tìm chính ta.

TRẦN DÃ SƠN