Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

ĐĐVU 22: THƠ LÊ NGỌC ẤN


TA LÀ AI?

Ta là ai?
Ta đến từ đâu trên trái địa cầu
Có phải từ nơi không trước cũng không sau
Từ chỗ hư không hóa thành ra có
Bản chất tự nhiên với bao mầu nhiệm
Là hạt bụi trong mênh mang vũ trụ
Nhưng là loài duy nhất có tinh hoa
Có ý thức suy tư hòa đồng sáng tạo
Đã lần lần tìm biết cõi bao la
Cái biết của người đây biên cương vũ trụ
Không con người ai biết đó là đâu
Biết để sống để an nhiên tự tại
Vượt thăng trầm lớp lớp sóng biển dâu
Từ gốc gác cái bản lai diện mục
Cũng vốn là thanh tĩnh của chân như
Nhưng biến hiện vô cùng thành hiện tượng
Rồi lại về hòa dịu với hư vô
Thân tứ đại sẽ trở thành cát bụi
Còn chân tâm vận động mãi vô cùng
Trong dòng dài vô thủy lại vô chung
Đến lúc đó đời là tuồng ảo hóa
Ta tự hỏi rằng ta có, có ta không
Và sắc sắc không không còn mãi mãi.

LÊ NGỌC ẤN

MAI ANH VỀ ĐẤT

Mai anh về đất
Nghe lại tiếng xưa
Nguyệt cầm trong gió
Cỏ xanh sương mù
Mai anh về đất
Đất hiền như anh
Mẹ hiền như đất
Ru anh đời đời
Mai anh về đất
Mai anh về trời
Con bươm bướm trắng
Giã từ ai ơi
Mùa xuân nơi đâu
Nguyệt cầm trong gió
Gởi vào đêm sâu
Lời nào chưa nói.
LÊ NGỌC ẤN
Thánh thất Vệ Long Trung
Sông Vệ, Quảng Ngãi