HOA VÀ NỖI NHỚ
Ngỡ ngàng chiêm ngưỡng một mùa hoa
Đẹp quá em ơi, núi đồi cực Bắc
Không rực rỡ muôn màu muôn sắc
Trắng tinh khôi xen hồng tím dịu dàng
Hoa kề hoa trùng điệp bạt ngàn
Tam giác mạch Hà Giang nao lòng lữ khách
Trong
thung sâu, lưng đèo, ngóc ngách
Bát ngát
cánh đồng bao phủ ngập tràn hoa
Hoa vẫy
gọi người lạc bước phương xa
Cuối đất
đầu trời vấn vương lưu luyến
Ta đã nghe
lòng ngất ngây xao xuyến
Cảnh đẹp,
con người, nỗi nhớ đã thành tên
Dẫu xa rồi
ta chẳng thể nào quên.
ĐỖ THỊ KẾT
NGƯỢC DÒNG
Ngược dòng
sông
Tìm về bến
đỗ
Gió dập
Sóng xô
Gian khổ
bền lòng
Hướng cội
nguồn
Gió nhẹ,
trời trong.
ĐỖ THỊ KẾT