Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

ĐĐVU 22: Thánh giáo: TIÊN THIÊN HẬU THIÊN


Thánh giáo
TIÊN THIÊN HẬU THIÊN
Trung Hưng Bửu Tòa
24-6 Canh Tuất (Chủ Nhật 26-7-1970)
Bản Thánh HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG chào chư liệt vị Thiên ân cùng đạo tâm nam nữ. Thành kính tọa thiền hộ điển.
THI
Tiên Thiên nhứt khí thể hỗn nhiên
Thanh tịnh vô vi Đạo cực huyền
Phương tiện đa môn quy nhứt lộ
Chí thành bất tức chứng Kim Tiên.
Trước khi chưa dựng nên trời đất, Đạo là vô vi, hỗn nhiên trong bầu hư vô lặng lẽ, không một vật gì trộn lẫn nên gọi là khí Tiên Thiên.
Khi Đạo dựng nên càn khôn thế giới gồm cả vạn hữu chúng sanh, âm dương phân định, ấy là hậu thiên khí chất như đã nói trên.
Con người là tiểu thiên địa, cũng như một bầu vũ trụ, tuy nhỏ bé nhưng gồm đủ không khác chi trời đất. Mỗi người đều thọ nơi Thượng Đế một điểm linh quang, âm dương hun đúc mà thành hình. Thần nương đó để phát huy năng lực thi thiết quyền pháp, tài thành cho công cuộc tạo hóa được trọn nên, chung lộn trong thời gian và không gian đặng triển khai tâm thức, tạo lấy sự nghiệp tôn vinh, đặt trách nhiệm của con người.
Quyền năng ấy Thượng Đế đã ban phú cho mọi loài. Loài nào cũng trải qua một cuộc hành trình vô định. Khi làm xong phận sự của mình, lúc đó trở lại hội hiệp cùng Trời, gọi là thành Tiên tác Phật.
Cõi đời là bể khổ trầm luân, nhưng đó cũng là trường học rèn luyện con người để thâu hoạch công trình tự người làm nên. Mà đời cũng là bãi chiến trường khốc liệt, con người dấn thân vào đấy, tự mình phải chiến thắng để tạo cho mình một địa vị anh hùng, rèn đúc gan óc rắn rỏi, sáng suốt để đủ sức vượt qua mọi chướng ngại hiểm nghèo.
Nhưng đó mới là giai đoạn thành công ngoại lệ, còn phải tự chiến thắng bản thân, trông ra mọi vật như đám quyến thuộc của mình, chính đó là cái tâm cơ dong ruổi bên ngoài. Dầu là sông núi, chúng sinh cũng do tâm mình mà xuất hiện, nên phải tạo cho được hạnh người Bồ Tát, lấy bát nhã tâm mà quán chiếu mọi loài.
Nếu không chủ được tâm thì tâm buông lung, phóng túng, kẹt mắc khắp muôn cảnh trần duyên, rồi nội thân mờ mịt, tình thức gây xáo trộn khổ đau, ý chí lộn cuồng, không biết trần ai là ảo vọng.
Con người khi nào nhận được bản chất hậu thiên là đa tạp mê mờ, rối loạn mới tìm đường trở lại nguồn đầu, quay trở về với Đạo, như lúc chưa có đất trời, một khối hỗn thiên, lòng mình thông tuệ, bồ đề tự tại.
Con người vì nhận lầm mà bỏ gốc theo ngọn nên không thấy được bản thân mầu nhiệm của mình, đâu hiểu chỗ sở dĩ phát sinh mắt thấy tai nghe, thân hình hoạt động. Tất cả đều do tâm, nên mũi mới biết được mùi, lưỡi mới nếm được vị, miệng mới nói nên lời, ý mới nghĩ được việc nầy việc nọ mà quên hẳn nguồn gốc ở tâm. Tâm đã phát tiết ra nhiều thì sự hư hụt bên trong càng ngày càng kiệt cạn. Thông qua các cửa vương víu đắm mê ngoại cảnh mà con người đành chịu hèn mạt, khổ đau.
BÀI
Trước vũ trụ, đất trời chưa có
Như thế nào, đâu rõ âm hao
Mông mênh thông cực, diệu cao
Tối linh vô thượng dám sao nghĩ bàn.
Thánh truyền sở hỗn mang vô cực
Ngôi Tiên Thiên thái nhứt bản sơ
Uyên uyên, thấp thoáng, mập mờ
Hỗn nhiên, thanh tịnh, thần cơ nhiệm mầu.
Thần vô phương nhưng đâu cũng có
Cơ diệu vi lấp ló chưa trình
Như như, cương kiện, trọn lành
Hốt nhiên Tạo Hóa phân thành hai nghi.
Khối âm dương thần ky xuất hoạt
Đạo trung hòa bàng bạc hóa sanh
Kiền khôn thế giới định thành
Ngày đêm, thời tiết vận hành, biến thông.
Cơ động tịnh, sắc không, ẩn hiện
Máy âm dương luân chuyển tuần hoàn
Thần kỳ, diệu diệu, mang mang
Con thoi nhựt nguyệt dọc ngang kết liền.
Tự nhiên mãi, đương nhiên hẳn thế
Xảo diệu mà thực tế, giản đơn
Trông vào thấy quả biết nhơn
Bủa ra nhóm lại, chánh chơn nhiệm mầu.
Nhứt bản tán vạn thù lưu láng
Vạn thù quy nhứt bản hoàn nguyên
Ngược vòng nhập Thánh vào Tiên
Thuận theo dục lạc, não phiền, tử sanh.
Vay phải trả, loanh quanh, sầu não
Ý sanh tình, lẽo đẽo bên thân
Sáu căn duyên với sáu trần
Lông mang, sừng đội, tinh thần tiêu tan.
Người đứng giữa nấc thang giao biến
Được làm người là chiếm được tiên
E người tâm chí đảo điên
Tự do, phóng túng, ý Thiên che mờ.
Tiếp nhận được thời cơ chẳng dễ
Chậm một giây là trễ một đời
Thời cơ tuy đã đến nơi
Lòng còn đen bạc, luật Trời khó dung.
Phải là Thánh mới cùng Tiên Thánh
Có chánh tâm mới chánh được người
Đọt xanh nhờ gốc rễ tươi
Đời hay nhờ có con người sáng khôn.
Cậy khôn sáng, tự tôn, tự đại
Thì bị đời đào thải bất dung
Đặng dân đặng ở thời trung
Đặng lòng trời đất hầu tùng Thiên cơ.
Người quân tử không mơ ngoại cảnh
Lo trau giồi tâm tánh nội thân
Đến khi xuất hóa nhập thần
Ấy là thành kỷ, thành nhân vẹn toàn.
Muốn hạ thủ lần sang cõi Thánh
Lo lập nền đức hạnh thanh cao
Ái ân, danh lợi ngăn rào
Nhảy ra cửa có, men vào cửa không.
Đặng mở một đường thông đến Đạo
Lòng lâng lâng huy hạo thái huyền
Thấy mình chứng nhập tự nhiên
Không còn hệ lụy trần duyên như ngày.
Trước kia khác, mà nay đã khác
Xưa vong thân, nay đạt lại thân
Trước kia tâm thức duyên trần
Phóng theo ngoại cảnh, trong thân nghèo nàn.
Lòng thiếu thốn, khô khan, thèm muốn
Mới theo tâm yêu chuộng, giựt giành
Không nề gian khổ, tử sanh
Miễn sao cướp đoạt về mình là vui.
Vì mất tâm lòng nuôi ích kỷ
Được tâm rồi ý chí rảnh rang
Tâm ta như mạch suối tràn
Tình thương, sự sống chứa chan dồi dào.
Xưa khốn khổ, khát khao vật lạ
Nay dư giàu, có cả nơi tâm
Tâm đi, nã tróc, kiếm tầm
Tâm về ấm áp, thì Thần hân hoan.
Cây bật gốc lá tàn mục nát
Người mất tâm lang bạt khổ hình
Biết mau khử ám hồi minh
Cầu Thầy hỏi bạn, phương trình nội tâm.
Giới định huệ nằm lòng tha thiết
Tham sân si tận diệt căn đề
Thức căn cột chặt thâu về
Không còn rối loạn, hôn mê, biếng lười.
Khi được thấy trong người yên ổn
Đó là phương lập bổn xây nền
Trong ngoài muôn sự đều quên
Chấp trung thủ nhứt cho bền công phu.
Bước sơ cơ, kiếp tu khổ hạnh
Nào nội tâm, ngoại cảnh rầy rà
Chiến trường ngay ở lòng ta
Thất tình lục dục kéo ra tranh hùng.
Tâm cứ mặc, thung dung vô sự
Mãi như như, không cự không hàng
Lâu ngày tự chúng rã tan
Thập tam ma chúng quy hàng tự nhiên.
Bản Thánh chào. Thăng.

____________