KHÔNG ĐỀ
Biết nói sao cho trọn ý lời
Kiếp người trong bể khổ
chơi vơi
Lối đời còn vướng bao
nhiêu nợ
Nẻo đạo bao giờ mới đến
nơi
Chằng chịt đôi bên gai gốc
nhọn
Trước sau dốc dựng đích
xa vời
Thân phận nhỏ nhoi bao
choáng ngợp
Ngước lên cầu khẩn phước
ân Trời
Hướng thẳng lối về xa
bóng tối
Tới
bờ, thoát kiếp giữa dòng bơi.
ĐỖ THỊ KẾT
NHỚ THANH CHƯƠNG
Quê anh
Trập trùng
đồi núi
Biển sắn
mênh mông
Lúa ngô
thơm
Bát ngát
những cánh đồng
Bình yên,
thơ mộng quá
Xanh mát
bờ tre, dòng sông êm ả
Đậm đà mít
mật chè xanh
Đến quê
anh
Biết vị ngon
lành
Ruột vàng
vỏ tía
Tương
ngọt, nhút chua
Tình dân
thấm thía
Chân chất,
giản đơn
Mảnh đất
Con người
Có thể nào
quên
Đôn hậu
những nụ cười
Nét mặt em
thơ ngời tươi rạng rỡ
Mới quen
biết nhưng lòng rộng mở
Như thiết
thân gắn bó tự thuở nào
Chuyện quê
anh rất đỗi tự hào
Làn điệu
trữ tình dân ca ví, giặm
Thanh Chương, xứ Nghệ trường tồn
Đâu chỉ đặc trưng nghệ thuật
Bức họa thiên nhiên
Sắc màu phong tục
Lễ hội, đền đài, di tích, cảnh quan
Chí sĩ, anh hùng... tên tuổi lừng vang.
ĐỖ THỊ KẾT
Họ đạo Linh Bửu
Hội Thánh Truyền Giáo Cao Đài