Những ngày cận tết, khu phố thường
rộn rã những khúc nhạc vui. Năm mới chưa sang, nhưng nét nhạc xuân tươi tắn
dường như đem ý xuân tới sớm trong lòng người đô thị. Chị thường bồi hồi mỗi
khi nhà hàng xóm cho nghe bài hát cũ, một kỷ niệm thuở thanh xuân: Anh Cho Em Mùa Xuân…
Hồi ấy chị sắp tốt nghiệp trường sư
phạm. Anh đã đi dạy được mấy năm. Hồi ấy thành phố còn thưa người, hàng tháng
còn ăn theo chế độ tem phiếu. Tết năm ấy, anh cùng chị sóng đôi đạp xe loanh
quanh thế nào rồi tình cờ lạc vào một nơi nửa quê nửa chợ. Anh thích thú chỉ
cho chị thấy một vạt lúa xanh non bên đường. Dựa xe đạp vào một thân dừa, anh
rủ chị mon men bước xuống bờ ruộng.
Buổi chiều yên ả. Gió thổi rì rào xua
vạt lúa nhấp nhô từng đợt như những lượn sóng con con màu lục. Chị thấy lòng
mình bỗng thênh thang. Thế rồi anh khe khẽ hát. Giọng anh không mấy hay, hát
chẳng đúng nhịp, nhưng lời ca đẹp quá, và khung cảnh quanh chị lúc ấy cũng hợp
với bài hát.
Đất
mẹ gầy có lúa / Đồng ta xanh mấy mùa / Ngoài đê diều căng gió / Thoảng câu hò
đôi lứa / Trong xóm vang chuông chùa / Trăng sáng soi liếp dừa / Con sông dài
mấy nhánh / Cát trắng bờ quê xưa …
Lần đầu tiên chị biết bài hát trữ
tình của Nguyễn Hiền, phổ thơ Kim Tuấn.
Nhiều năm sau, một buổi sáng chị và
anh ghé phòng tranh nhỏ trên đường Hồ Tùng Mậu ở trung tâm thành phố. Hôm ấy
bạn anh, ông họa sĩ gốc Huế, khai mạc triển lãm. Thế là tình cờ chị biết mặt
tác giả bài thơ Anh Cho Em Mùa Xuân. ( Ảnh dưới)
Đón lấy tấm danh thiếp in tên Vĩnh
Khuê, hiệu trưởng trường dạy tiếng Anh và dạy nghề Thăng Long, rồi nhìn người
đàn ông ngăm ngăm ở độ tuổi lục tuần, không hề mang cái dáng dấp thư sinh mảnh
khảnh như chị từng hình dung, chị không khỏi buồn cười cho óc tưởng tượng của
mình.
Chị nói chị rất thích bài Anh Cho Em Mùa Xuân. Nhà thơ cười cười
hỏi chị thích bài thơ hay bài hát. Rồi không để chị trả lời, ông nói tiếp rằng
ông viết “Đất mẹ gầy có lúa” với niềm
mơ ước quê mẹ Hà Tĩnh sỏi đá cằn cỗi được no cơm, thế nhưng xưa nay bà con cứ
hát sai bét là “Đất mẹ đầy cỏ lúa”.
Tháng 9 năm 2003 nhà thơ đột ngột ra
đi. Đọc báo, chị sửng sốt. Bỗng nhớ lại hôm tao ngộ ở phòng tranh, ông bảo ông
thích cô Hà Thanh hát bài Anh Cho Em Mùa
Xuân hơn ai hết. Chị tủm tỉm cười nói rằng có một ca sĩ nghiệp dư hát bài
ấy còn hay hơn Hà Thanh nhiều. Và chị đưa mắt nhìn anh, ngầm trêu.
DŨ LAN