NHỚ QUÊ
Có gì ngờ ngợ trong tôi
Ở quê mà cứ đứng ngồi nhớ quê
Vẫn bờ cỏ, vẫn triền đê
Mà như hồn phách trôi về đâu đâu
Vôi buồn loang trắng ngọn cau
Mẹ không còn để dây trầu lên xanh
Cha không còn giọi mái tranh
Khói lam chiều đã hóa thành cổ thi
Dây bìm vắng tiếng chim ri
Hình như mắt lá có gì cay cay
Vốc từng bụm thóc trên tay
Nhớ ơi thậm thịch tiếng chày giữa
khuya
Sảy sàng xoay cái vành nia
Trăng non nhớ tiếng gàu khua giếng
làng
Đã đành thế cuộc sang trang
Cớ sao tôi vẫn bàng hoàng nhớ tôi
Nhớ đôi guốc chỗ chị ngồi
Tiếng ru đưa bốn tao nôi ngập ngừng
Bây giờ mùa đã sang xuân
Tôi ngồi vuốt lại nếp buồn sáu mươi
Chưa đi đã méo nụ cười
Ở quê mà giống như người ly hương.
HUỲNH VĂN MƯỜI
MỚI HAY THÁNG CHẠP
Thập thò một nhánh sương
non
Mới hay tháng Chạp vẫn còn đâu đây
Cánh cò khiêng nốt chòm mây
Để hong sợi nắng trên cây ngô đồng
Đường làng khấp khểnh bê
tông
Vấp đôi ngọn cỏ khóc ròng cơn mưa
Nhớ thầm một giọng gà trưa
Mới hay tháng Chạp cũng vừa già đi
Dưới sông ngọn nước đen
sì
Hăm ba ông Táo cưỡi gì thăng thiên
Quờ tay đụng mối ưu phiền
Mới hay tháng Chạp đi liền áo cơm
Bới tìm trong mớ rạ rơm
Đôi ba cọng cỏ còn thơm mái đầu
Vói xem tờ lịch nát nhàu
Mới hay tháng Chạp rớt vào cuối năm
Nếp gieo chưa nứt vỏ mầm
Đã nghe bánh tét gọi thầm tên ai.
HUỲNH VĂN MƯỜI
THÀ NHƯ
Thà
như đá sỏi lặng câm
Để thôi luyến khúc phù
trầm nhân gian
Vẫy tay biệt phố lên ngàn
Chiều buông khe khẽ tiếng
tràng hạt reo
Quê
xưa khuất núi, khuất đèo
Muốn về thì tự chống chèo
qua sông
Quẩn quanh chi đám bụi
hồng
Đến như đá cũng chảy ròng
mồ hôi
Thà
như cỏ dại ven đồi
Đêm nghe tiếng dế hát lời
vô tư
Vói tay hái quả đại từ
Vo tròn một mảnh phù hư
trả người
Thà
chưa biết khóc, biết cười
Biết trăm năm ấy phận
người giả chơn
Thắp yêu thương, xóa giận
hờn
Một mai nằm xuống nhẹ tơn nỗi người.
HUỲNH VĂN MƯỜI