2. Trung
Hưng Bửu Tòa
ngày 05-01 Kỷ Hợi (Thứ Năm 12-02-1959)
THI
LÝ nào cũng quyết dựng Trung Tông
GIÁO hóa nhơn sanh hiểu đại đồng
TÔNG đạo trung hưng xây thánh thể
Giáng thăng cho thấu máy huyền công.
Lão
chào chư Thiên ân, chư chức sắc, chư đệ, chư muội.
Thành
tâm nghiêm đàn, an tọa nghe dạy.
Lão
lấy làm cảm động trước hoàn cảnh của chư hiền đệ, hiền muội với một tâm trạng
tấn thối nan phân, nhưng đã nhận thấu con đường cứu thế của Chí Tôn trong buổi
Tam Kỳ này.
Vì
lòng yêu thương chúng sanh nhơn loại mà Thầy phế Ngọc Kinh giáng trần mở Đạo. Các
hàng Chánh Giác Thánh Tôn cũng vì Thầy mà bỏ nơi an lạc Niết Bàn cùng đến mười
phương thế giới giúp Thầy tế độ quần linh.
Các hiền
đệ, hiền muội đây cũng đồng sứ mạng thọ lịnh nơi Thầy đến cõi ta bà để đương vi
([1]) quyền
pháp, làm cơ hữu hình rao truyền chánh giáo.
Song
vì các hiền đến đây sa đắm mùi đời, nghiệp duyên lôi cuốn, mà lòng mình phải mờ
tối, chơn tánh bị danh lợi bao che. Hôm nay dù sao cũng được ân phước cùng Thầy
chung trong thánh hình Đại Đạo, cũng có ngày trí tuệ viên minh. Nay là lúc cần
đòi hỏi ở chư hiền đệ, hiền muội một tâm trường bồ tát ([2]) với
sứ mạng xây dựng quyền pháp trung hưng Thánh Hội,([3]) để
giữ lấy chơn truyền, hầu cứu chuộc danh nghĩa Đạo Trời bị lem ố mà con đường tận
độ đã bị ngăn lấp, nhơn sanh không nẻo thoát thân trong buổi tai kiếp mạt đời. Nơi
này phải chịu đương lấy ([4]) sứ
mạng trung hưng chánh pháp, hoài bão sự nghiệp lâu dài.
Các
đệ cũng đã từng nghe, được biết nội tình nền đạo giữa các chi phái miền Nam
cũng như Trung Phần đã làm cho tổ chức bị đổ vỡ, hàng ngũ rời rạc rẽ riêng, các
Thiên ân không còn trách nhiệm. Một thánh hình chia bảy xẻ năm, quyền đạo mỗi
ngày mỗi yếu. Phần đông trong nội bộ bị mưu chước tà quyền cám dỗ, danh lợi nhử
câu, lòng tin mỗi ngày lợt lạt, chung quanh bị dồn ép bữa bữa lần đến lối cùng.
Các bộ máy sinh hoạt yếu đuối, các mạch lạc ([5]) bị
chận đứng, nhiều cơ sở đã bị chiếm cứ. Nếu không sớm cứu vãn tình trạng nầy thì
sẽ đến một ngày không khỏi tê liệt.
Về
bên ngoài, các chủ nghĩa, học thuyết, tôn giáo đã đua nhau tranh thắng từ bước
từ giờ.([6]) Công
nghiệp ([7])
họ đã có từ lâu. Tuổi tên họ đã đầy trong thiên hạ. Hậu thuẫn ([8])
họ đã sẵn. Thế lực họ đã nhiều. Lĩnh vực rộng, tổ chức sâu, tài cán dư, của
tiền đủ.
Nền đạo ta còn mới mẻ, giáo lý ít người hay,([9])
thế yếu sức cô, mà tổ chức điều hòa khoa học tân tiến, nên ai cũng ngờ, ai cũng
dọa, ai cũng ganh tỵ gièm pha. Chánh thể nào lên cũng nghi kỵ, tìm đủ phương
hạn chế kiềm hãm. Bao nhiêu mũi tên đương chầu đến,([10])
bao nhiêu trái đấm sắp liệng vào. Thành trì của ta hầu ([11])
bị xô ngã, thế mà mấy người hay, mấy người biết cái nguy cơ sắp tới nay mai.
Tại sao mà có những đối phương thù nghịch dữ
dội ấy? Trong đó cũng có nhiều lý do. Một lý do chính là không giữ được thuần
chơn vô ngã, lại chất đầy bổi rác ([12])
nơi trong, để làm mồi cho ngọn lửa bên ngoài văng tới. Nếu không ham danh mến
lợi thì đâu bị miếng mồi vật chất nhử câu. Không ý gian ngoa thì có sợ gì oai
vũ dọa nạt. Đã thiệt vô vi đạo đức, dễ ai hãm hại ghét ganh. Vì cũng tại nơi
mình nhẹ lòng yêu thương nhơn loại, yêu chuộng tự do, yêu quý chánh pháp, yêu
lấy thân danh,([13])
ưu tư xây dựng một cõi đời thái bình đạo đức.
Nói đến tình hình nội bộ, nó tương quan là
thế, nên phải chỉnh đốn lại mọi mặt theo chánh pháp chơn truyền. Mặc dù nơi đây
các hiền đệ thiếu tài thiếu sức, nhưng đạo pháp không cần tài cậy sức mà cần ở
tấm lòng. Tấm lòng ấy biết yêu quý giác ngộ, thì có yếu cũng mạnh, không tài
cũng tài.
Một người mẹ nuôi được một bầy con là vì mẹ
thương con cũng như một người con mà gánh nổi gia đình cho cha mẹ là vì con có
hiếu. Vì thế, người xưa nói, một kẻ kia trói gà chưa chặt mà đến khi cha chết
quan tài quàn ở trong nhà, khi nhà bị cháy một mình kéo nổi quan tài ra ngoài.
Đâu phải mạnh mà làm được việc ấy, chỉ có lòng giác ngộ, yêu thương. Lão tưởng
bao nhiêu đây cũng làm được đại nghiệp cho đời.
Hồi mới khai Đạo chưa có một cái nhà thờ mà
bây giờ bao nhiêu thánh đường đồ sộ, bao nhiêu thượng đền chói mắt ngất trời. Lúc
đó trong một xứ vài người,([14])
như ngọn đèn leo lét trong đêm. Thế mà bây giờ cùng nam cực bắc ([15])
trong quốc nội đâu đâu cũng có bóng Cao Đài. Tên tuổi đã vang ra ngoại quốc như
tiếng sấm mùa thu. Một ngọn đèn mờ bây giờ thành một guồng điện ([16])
sáng ngời, lối nọ ngõ kia rực lên như vừng ô ([17])
mới mọc. Sao lại nói ít, nói nhiều được. Nhiều ít không phải là chính, mà tấm
lòng giác ngộ mới chính hơn.
Xuân khí chỉ một hào, như quẻ Phục,([18])
đã phát ra ấm áp muôn loài. Một khí mạnh mẽ là xuân. Khí ấy không hình thái,
danh vị, hương sắc; thế mà chan hòa trong vạn vật, vật nào cũng tươi. Nếu màu
thì có sắc, nếu vị tất có hương. Sắc hương không phải là xuân mà ứng vào vật
nào, giống nào thì vật ấy, giống ấy sẵn bản chất mà trưởng thành thêm lên. Vì
vậy pháp đạo hiển hiện không ở hình thức nào nhất định, tùy theo khả năng từng
người mà ban cho. Thứ ngọt được thanh, món béo được bùi, chất nồng thêm cay. Thì
ai đó, Lão không đòi hỏi ở con người, mà ở lòng giác ngộ vậy.
Lòng giác ngộ mở ra rồi thì chừng đó không
cần ai thúc đẩy mình, kiểm tra mình, mà mình tự đương ([19])
tất cả việc trong thiên hạ, gánh lấy trách nhiệm dụng đạo cứu đời.
Bây giờ các hiền đã thấy gì, nghe gì chưa?
Nhơn loại hiện tình khốn khổ trăm chiều. Về vật chất đã đành hứng lấy muôn ngàn
đau đớn khổ nhục, mà về tinh thần cũng như chừng đen tối hơn mực, linh hồn yếu
đuối lờ mờ. Nếu Thầy không đến kịp thì nạn vật chất qua phân,([20])
họa chiến tranh tiêu diệt, cơ xáo trộn tàn phá, mối thù ghét xâu xé giết hại
lẫn nhau, đảng phái tương tranh, gây một trường máu xương khói lửa. Nên các
hiền sớm phải dọn mình mà lãnh lấy hồng ân sứ mạng, dọn mình để xứng một chức
sắc. Phải cố gắng mới cướp được công đầu. Đứng trang hướng đạo phất cờ tiến tới,
hàng ngũ chỉnh tề, quyền pháp uy nghi thánh đức, phải hết lòng hết sức mới làm
được sứ mạng Thầy trao, làm được công đầu để tên tuổi cho đời sau làm gương tu
học. Làm được hay không chỉ ở đức tin yếu hay mạnh. Đức tin như Gióp ([21])
mới xứng một bậc Thiên ân. Làm được việc phi thường quán nhứt trong thiên hạ,
không phải chỉ cậy có tài có sức. Như Thánh Nữ Jeane d’Arc dẹp giặc Anh,([22])
như Hưng Đạo đuổi quân Mông Cổ không phải sức mạnh ngang bằng mà ở lòng quân
dân nhất trí.
Bây giờ
Lão muốn Hội Thánh Truyền Giáo có một tổ chức vững vàng, dù chưa được lành mạnh
trọn vẹn cũng phải tương đối tốt đẹp. Muốn tốt đẹp đòi hỏi ở hàng ngũ Thiên ân hướng
đạo phải hiến thân tâm lên đường sứ mạng, đừng nhúng tay vào danh lợi thế tình.
Mặc dù sống còn ăn ở, còn giao lân tình lý, nhưng ăn cần phải trong sạch, bám
lấy công sức làm ra, không nên bán rẻ giá trị con người, làm mờ đạo pháp; ở còn
đi lại với đời, nhưng với mạnh yếu thị phi đừng tranh hơn tranh phải.
Nói
đến hướng đạo thì người hướng đạo cũng cần ly gia cát ái ([23]) để
rảnh tay yên dạ lo lấy gánh nợ quần sinh. Nhưng đã lo được cho quần sinh xã hội
mà nhà mình không lo, không lẽ để hư hại tồi tàn? Vì muốn xây dựng một đời mới
cao quý tốt đẹp cũng phải lấy gia đình làm đơn vị chính. Nhiều đơn vị tốt đẹp
cộng thành một xã hội lành mạnh, một quốc gia hùng cường, một nền thế đạo vững
chắc, thì sao lại không lo gia đình được. Nên Lão cũng không buộc ai bỏ gia
đình, nhưng có lo cũng đừng quá lệch, vì lệch thì phạm phải tội mất thăng bằng.
Đã mất thăng bằng thì trái với công bình đạo pháp.
Vậy
tình huyết thống, nợ trái oan cần phải xử xong để trọn đạo làm người. Song
người hướng đạo không phải của gia đình mà là người của Giáo Hội, không nặng
việc nhà bỏ việc đạo. Nếu còn hoàn cảnh đặc biệt cũng cần thu xếp gọn gàng để
giá trị người Thiên ân được trở nên mạnh mẽ.
(. . .)
Lão
chào chư đệ, chư muội.
*
([21]) Cựu
Ước chép chuyện ông Gióp (Job) ở đất
Út (Uz) là người vẹn toàn và ngay thẳng,
kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác. Xatan (Satan) nói với Ðức Chúa: “Ngài cứ thử giơ tay đánh vào mọi tài sản
của nó xem, chắc chắn là nó nguyền rủa Ngài thẳng mặt.’ (Gióp 1:11)
Được Thiên Chúa cho phép, Xatan bèn ra
tay thử thách ông Gióp. Trong một ngày, ông liên tiếp nghe bốn tin dữ: (a) Dân
Sơva (the Sabeans) cướp hết bò và
lừa, người làm của ông bị giết; (b) Chiên và dê cùng một số người làm bị chết
cháy; (c) Người Canđê (the Chaldeans)
cướp lạc đà, giết người làm của ông; (d) Con trai và con gái ông đang ăn tiệc
thì nhà sập đè họ chết.
Trước bốn việc dữ xảy đến dồn
dập, ông Gióp vẫn không một lời trách móc, không hề phạm lỗi với Thiên Chúa.
Ông xé áo, cạo đầu, sấp mình xuống đất, sụp lạy, và nói: “Thân trần truồng sinh
từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó trần truồng. Đức Chúa đã ban cho, Đức Chúa lại lấy
đi. Xin chúc tụng danh Đức Chúa. - Naked I came from my mother’s womb, and
naked I will depart. The Lord gave and the Lord has taken away. May the name of
the Lord be praised.” (Gióp 1:21)
([22]) Jeanne d’Arc sinh ngày 06-01-1412 trong một
gia đình nông dân ở phía đông nước Pháp, hy sinh ngày 30-5-1431. Cô là một nữ
anh hùng nước Pháp trong cuộc chiến tranh dài trăm năm giữa Pháp và Anh.
Được ơn
Trời dẫn dắt giúp giải phóng nước Pháp, cô chỉ huy quân Pháp đánh quân Anh,
thắng một số trận quan trọng trước khi bị quân Anh bắt giữ. Vì Giám Mục Pierre
Cauchon (người Pháp) xét xử gian dối, cô bị vu là phù thủy và bị thiêu sống lúc
mười chín tuổi. Sự nghiệp của cô gói gọn trong hai năm cuối đời (một năm chiến
đấu và một năm bị cầm tù).
Dưới
giáo triều Callixtus III, ngày 07-7-1956, cô được tuyên bố vô tội (innocent), là vị tử đạo (martyr). Năm 1457, Giám Mục Cauchon (đã
chết năm 1442) bị Giáo Hoàng Callixtus III ra vạ tuyệt thông (excommunicated). Jeanne d’Arc được Giáo
Hoàng Pius X phong chân phước (beatified)
ngày 18-4-1909, rồi được Giáo Hoàng Benedict XV phong thánh (canonized) ngày 16-5-1920.
*
Nếu quý bạn thích có
tập sách nhỏ này, kính mời quý bạn gởi thư về daidaovanuyen@gmail.com. Cảm ơn quý
bạn quan tâm. (Chương Trình Chung Tay Ấn
Tống Kinh Sách Đại Đạo)